Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 946 chữ

Cái chết từ từ bao trùm lấy ta, ngay cả pháp lực cũng không thể giúp ta sinh đứa bé một cách an toàn, cuối cùng chỉ có thể một xác hai mạng.

Bỗng nhiên ta thấy những tia sáng trắng bay về phía ta, thời khắc cuối cùng, ta mấp máy môi, nhìn vào ánh mắt đầy tuyệt vọng của Lâm Cẩn và nói lời cuối cùng: “Ngươi đã đạt được mong muốn…” Nghe thấy lời ta, hắn sụp đổ, nước mắt tuôn rơi. Hắn nghẹn ngào nói gì đó, nhưng ta không còn nghe rõ nữa.

Phải, hắn được như ý nguyện rồi. Hắn không chỉ giúp người trong lòng tránh được tình kiếp, mà còn thay đổi được kiếp nạn của nàng ta.

Ta biết tất cả, ta biết người bị hiểu lầm vốn không phải là ta, người bị bóp cổ cũng không phải là ta. Ta cũng biết gia đình gặp nạn vốn không phải là ta, thậm chí ta cũng đoán được hôm nay khó sinh.

Tất cả đều là kiếp nạn của Tiếu Tiên Tử.

Vì Lâm Cẩn thay đổi kiếp nạn của nàng ta, nên kiếp nạn đó chuyển sang ta.

Ta vốn dĩ có thể sống một cuộc đời bình yên, khỏe mạnh, an ổn và hạnh phúc cùng người thanh mai trúc mã của mình.

Nhưng vì hắn, cả cuộc đời ta bị hủy hoại.

Vì thế, ta hận hắn.

Nhưng, hắn đã đạt được điều hắn muốn.

Giờ đây hắn nên vui mừng chứ?

Không còn thời gian nghĩ gì thêm, ta nhắm mắt, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, cuối cùng cũng tạm biệt thế gian này.

Ta chết năm hai mươi bốn tuổi, năm thứ năm ta kết hôn với hắn, ta chết với đứa con của hắn trong bụng và lòng đầy hận thù.

Thái tử phi của Đông cung và vị hoàng tử chưa ra đời cùng nhau qua đời.

Thái tử điện hạ không cho phép bất kỳ ai lại gần căn phòng đầy máu ấy, cũng không cho phép bất kỳ người hầu nào đưa thi thể ra ngoài.

Điện hạ cứ ở bên cạnh thi thể của thái tử phi, trong cung điện mà không ăn không uống. Ngay cả hoàng thượng đến khuyên cũng không thể đưa hắn ra ngoài.

Lâm Cẩn cứ thế mà ôm lấy thi thể lạnh ngắt của Giang Xuân Nhiên, hết lần này đến lần khác áp đầu lên bụng nàng. Hắn tưởng tượng rằng có thể nghe thấy nhịp tim của đứa con mình như trước.

Nhưng chẳng có gì cả, đứa bé đã mất, vợ hắn cũng mất.

Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ thật sự để nàng chết, hắn cũng không biết tại sao mình lại thay đổi tình kiếp, để rồi báo ứng lại rơi lên người nàng.

Lâm Cẩn chưa từng nhận ra hậu quả của việc thay đổi tình kiếp lại đáng sợ đến vậy, hắn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình chịu phạt, có thể bảo vệ được Xuân Nhiên và đứa bé.

Nhưng thực tế là, ngay cả thần tiên cũng không thể tùy tiện làm những gì mình muốn.

Báo ứng.

Đây là báo ứng khi hắn tùy tiện thay đổi tình kiếp, nhưng lại khiến Xuân Nhiên phải chịu đựng, mất mạng vì hắn.

Lâm Cẩn đã khóc cạn nước mắt, khóc đến mức không còn giọt nước mắt nào, không còn nước mắt, hắn liền khóc ra máu. Những giọt nước mắt pha lẫn máu loang lổ trên mặt hắn, trông thật đáng thương và đáng sợ.

Hắn dùng hết mọi pháp lực để tìm kiếm hồn phách của Giang Xuân Nhiên và đứa bé. Những ngày này, thân thể hắn ở lại trong cung điện, còn linh hồn thì đi tìm trong điện Diêm Vương.

Diêm Vương bất đắc dĩ tìm thấy hồn phách của đứa bé, đưa cho Lâm Cẩn. Lâm Cẩn cẩn thận giữ hồn phách nhỏ bé đó trong cơ thể mình, miệng luôn lẩm bẩm: "Hi Hi", đứa con trai của hắn, đứa con của hắn và Xuân Nhiên.

Nhưng dù sao đi nữa, Diêm Vương cũng không thể tìm thấy hồn phách của Giang Xuân Nhiên, chỉ lắc đầu, thở dài nói với hắn: “Ngươi đã thay đổi số mệnh của nàng, không chỉ khiến nàng chết trong hận thù mà còn chịu kiếp nạn. Tốt hơn hết là ngươi nên tự lo liệu.”

Lâm Cẩn không phản bác, cũng không trả lời, chỉ ôm chặt hồn phách nhỏ bé kia mà khóc không thành tiếng.

Hắn luôn nghĩ rằng mình đã giấu giếm Xuân Nhiên rất tốt, hắn vì lòng ích kỷ của bản thân: không muốn để Tiếu Tiên Tử yêu người khác rồi chịu khổ, nên tự ý thay đổi số mệnh của họ.

Nhưng hắn không ngờ rằng việc đó lại khiến số phận của họ hoàn toàn đảo lộn, nỗi khổ mà Tiếu Tiên Tử lẽ ra phải chịu lại trút lên người Giang Xuân Nhiên gấp trăm nghìn lần.

Tại sao lại như vậy? Người bị hủy hôn ước là nàng, người bị lừa dối, hiểu lầm, tổn thương là nàng, cha mẹ bị liên lụy là nàng, người bị hắn dùng nhược điểm uy hiếp cũng là nàng, cuối cùng khó sinh một xác hai mạng vẫn là nàng.

Cuộc đời vốn bình an trọn vẹn của Giang Xuân Nhiên bị một vị thần ích kỷ như hắn hủy hoại hoàn toàn.

Lâm Cẩn xứng đáng là thần tiên sao? Hắn luôn cao cao tại thượng, luôn không để ý đến nỗi đau của người phàm.

Bạn đang đọc Thái Tử Là Tiên của Zhihu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Serene01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.