Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 977 chữ

Sau đó, ánh mắt ghét bỏ của hắn như mũi kiếm đâm vào tim tôi, Lâm Cẩn lạnh lùng nói: "Nếu thái tử phi thích những món ăn này, thì hãy ăn hết đi."

"Thần thiếp tuân mệnh." Ta vừa cười vừa ăn hết chén canh gà và nhân sâm bổ khí huyết kia, thực ra ta đã dặn nhà bếp nấu rất thanh đạm.

Chỉ là hắn lo lắng, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ ta hạ độc, sợ ta giở thủ đoạn.

Thái tử cao ngạo như thần tiên cũng có lúc sợ hãi, cũng có điểm yếu của mình.

Còn ta chỉ là một mối đe dọa ẩn giấu nhắm vào điểm yếu của hắn, là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của hắn.

Những giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bát canh, thật đắng. Rõ ràng ta chẳng làm gì, cũng chẳng muốn làm gì, mà hắn đã kết tội ta.

Lâm Cẩn lạnh lùng nhìn tất cả, như thể không liên quan đến hắn. Như thể hắn chỉ nhìn một con chó ghê tởm và tham ăn, đang ăn ngấu nghiến mà thôi. Chỉ tình cờ là con chó này đang khóc.

Sau đó ta vừa ăn vừa nôn, máu mũi tuôn ra, hắn với vẻ mặt "quả nhiên như vậy", dùng tay bóp chặt cổ ta: "Ta không muốn giết ngươi, nhưng tại sao ngươi lại hại Tiếu Tiên Tử?"

Trong sự ngạt thở và đau đớn, ta có chút nhẹ nhõm mà cười.

Giết ta đi, giết ta cũng được.

Từ đầu đến cuối ta chỉ là một con cờ để hắn bảo vệ người yêu khỏi đau khổ, một con cờ bỏ đi, một con rắn độc luôn sẵn sàng cắn người.

Nhưng hắn không thấy máu đen trào ra từ miệng ta, có chút do dự buông tay, gọi thái y tới. Khuôn mặt ta đầy mồ hôi, nước mắt và máu, thật thảm hại, thật ghê tởm, lại chính là ta.

"Mẫu thân... mẫu thân..." Trong cơn buồn nôn tột cùng và nỗi đau bị phản bội, ta nắm chặt góc áo của ai đó, cầu cứu: "Mẫu thân, cứu con... con không cần vinh hoa phú quý nữa, con cũng không muốn làm thái tử phi nữa. Dù sống cuộc đời của một bà cô già trong khuê các cũng được, ít nhất còn có sự che chở của mẫu thân."

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng thái y: "Thái tử phi không có gì nghiêm trọng, chỉ là ăn quá nhiều thức ăn bổ khí huyết, nên bị nóng trong người thôi."

Rồi nghe thấy giọng hắn: "Biết rồi, lui xuống đi."

Ngay sau đó, tay ta được nắm lấy, một luồng sức mạnh thần bí và ấm áp truyền vào cơ thể, cảm giác khó chịu dần giảm bớt.

Hắn dùng pháp thuật chữa trị cho ta, giảm bớt đau đớn của ta.

Hóa ra hắn cũng có thể dùng pháp thuật giúp ta giảm bớt đau đớn, dù suốt bốn năm qua ta bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, hắn cũng chưa từng nhìn ta một lần. Chỉ dặn dò thái y và tỳ nữ chăm sóc ta.

Hóa ra thần tiên cũng có thể vì một người phàm như ta mà phá lệ.

Chỉ là sự phá lệ này đến vì một chút áy náy sau khi muốn giết ta, hiểu lầm ta.

Mà thôi, chuyện của thần tiên, một người phàm như ta xen vào làm gì.

Bị lợi dụng cũng được, bị tổn thương cũng không sao, dù sao ta cũng chỉ là kẻ xấu trong mắt bọn họ.

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, mọi cảm giác khó chịu trên người đều biến mất. Lâm Cẩn, người đã thức cả đêm trông chừng ta, cảm nhận được tay ta cử động, liền mở mắt: "Giang Xuân Nhiên, nàng tỉnh rồi." Ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Ta bất động thanh sắc* rút tay về: "Thái tử không cần phải ở đây trông chừng, Tiểu Nguyệt sẽ chăm sóc ta tốt." Tiểu Nguyệt là tỳ nữ thân cận của ta, luôn tận tâm tận lực với ta.

*bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.

"Ta biết chuyện này là lỗi của ta, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng." Lâm Cẩn nhận ra sự thay đổi trong cách ta gọi hắn, nhíu mày.

Thấy ta không nói gì, hắn tiếp tục giải thích: "Ta lo lắng vết thương của biểu muội mới lành, không thể ăn những thứ đó... nhất thời gấp gáp nên..."

"Điện hạ bận rộn chính sự, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta, ta còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thêm." Nghe ta nói vậy, hắn lập tức đỡ ta nằm xuống, ta cố nhịn cảm giác buồn nôn, không đẩy tay hắn ra, nhắm mắt lại. Hắn đắp chăn cẩn thận cho ta, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: "Được, nàng nghỉ ngơi cho tốt."

Sau khi hắn đi rồi, ta mới thực sự tuyệt vọng. Kết hôn với hắn bốn năm, giờ ta mới biết trong lòng hắn chỉ có biểu muội. Hắn cưới ta chỉ để biểu muội hắn có thể yên tâm, danh chính ngôn thuận mà lấy vị hôn phu trước đây của ta.

Muốn đánh ta thì đánh, muốn hôn ta thì hôn, ta chỉ là một món đồ để hắn chơi đùa.

Là ta quá ngốc, ta nghĩ hắn lạnh lùng là vì thân phận thái tử không thể làm khác, cho nên cảm thông cho sự xa cách của hắn đối với ta. Ta sớm nên nhận ra sự khác biệt của Lâm Cẩn đối với Tiếu Tiên Tử.

Những năm qua tình cảm của ta vẫn trao nhầm người.

Bạn đang đọc Thái Tử Là Tiên của Zhihu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Serene01
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.