Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Khi Tiếu Thanh Ngọc đi rồi, Lâm Cẩn xuất hiện, lúc này ta đang cầm cành mai do Tiểu Đào cắt. Hắn từ phía sau ôm lấy ta, ban đầu ta có chút không quen muốn giãy giụa, sau đó cũng mặc kệ hắn. Ta nghe thấy hắn nói: “Chuyện đó, nàng thật sự không để ý nữa sao?” Giọng hắn có vài phần cẩn thận.

Ta cúi đầu nhìn cành mai nở rộ trong tay, từ từ nói: “Thần thiếp... thực sự không để ý nữa...”

Sẽ không bao giờ để ý nữa.

Bỗng bàn tay hắn đặt trên eo ta khẽ run, rồi ôm ta chặt hơn: “Đây là lần cuối cùng... sau này ta sẽ không làm nàng đau lòng nữa...”

Đến giờ hắn vẫn nghĩ, chỉ cần nói vài lời khiêm nhường, ta sẽ như trước, ngu ngốc đuổi theo hắn sao?

"Điện hạ, buông ra, người làm ta đau.” Bị hắn ôm chặt đến không thở nổi, ta không nhịn được nhíu mày muốn đẩy hắn ra.

“Cho ta ôm thêm một lát.” Nghe giọng nói giả dối của hắn, ta không kiên nhẫn nhưng vẫn dùng tay phải chạm vào cánh tay hắn: “Lên giường đi.”"

Nghe ta nói vậy, Lâm Cẩn lập tức buông tay, quay lại nhìn ta: “Xuân Nhiên, nàng đồng ý rồi?” Mắt hắn sáng lên.

Ta bất đắc dĩ gật đầu.

Hắn từ từ hôn lên môi ta, sau đó bế ta lên giường, tay hắn bắt đầu không yên phận, ta nhắm mắt lại với nụ cười mỉa mai.

Mắt không thấy, tâm sẽ tĩnh.

Nếu không phải mấy ngày trước trong thư nhà, mẫu thân bảo rằng phụ thân ta bị vạch tội nhiều lần, cần Lâm Cẩn nói vài lời tốt trước mặt hoàng thượng, ta thật sự sẽ không làm chuyện ghê tởm này.

Chắc mẫu thân vẫn nghĩ ta và hắn tình cảm mặn nồng, muốn ta thổi gió bên gối, để hắn giúp đỡ phụ thân.

Trước kia chưa gả, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một món hàng, dùng thân thể để đổi lấy lợi ích. Dù bây giờ người ép ta là phu quân danh nghĩa của ta, dù trong lòng hắn chứa đựng người khác.

Thật là đáng buồn.

Kết thúc, hắn thở dốc hôn lên cổ ta, giọng khàn khàn gọi tên ta: “Xuân Nhiên...” Ta quay đầu đi, trong lòng ghét hắn, cũng ghét bản thân.

Theo Lâm Cẩn lâu như vậy, ta biết rõ sau khi làm lành, hắn nhất định sẽ giúp phụ thân ta.

Như vậy cũng tốt, đôi bên đều có lợi.

Lần này kết thúc, ta vẫn như thường lệ uống thuốc tránh thai, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù hắn có cho người hạ độc, hay là gì khác, dù lần này ta phát hiện, lần sau cũng sẽ tiếp tục.

Huống chi, hắn là thần tiên, nếu hắn thực sự muốn ta chết, ta làm sao đấu lại hắn.

Về sau hắn lại gần ta, ta lạnh lùng từ chối, vì ta biết chuyện của cha đã được giải quyết, ta không cần phải làm những việc thân mật đó với hắn nữa.

Ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày, tuyết thực sự rơi rất dày. Ta kéo Tiểu Đào ra làm ba người tuyết, một cái không có mũi, một cái không có mắt, một cái không có tay. Tiểu Đào có chút khó hiểu hỏi tại sao ta không làm chúng hoàn chỉnh.

Thiếu tay thiếu chân, trông thật xấu xí.

Ta cười lắc đầu, con người luôn có một ít khuyết điểm. Người tuyết cũng vậy, hơn nữa chúng như vậy trông rất buồn cười và đáng yêu.

Có lẽ ngày đông ngắn hơn, ngoài trời quá lạnh, ta cũng lười ra ngoài, ngày ngày ôm lò sưởi ngủ, vì thế mà tăng thêm vài cân. Nhưng thấy dạo này bản thân ngủ nhiều, ta chú ý bản thân hơn.

Ta cố ý đuổi Tiểu Nguyệt đi, bảo Tiểu Đào mời thái y. Đợi lão thái y bắt mạch kỹ càng xong, ông ấy vui vẻ nói ra câu mà ta không muốn nghe nhất: “Chúc mừng thái tử phi, ngài có thai rồi.”

Đây mà là niềm vui gì chứ.

Ta vội vàng đưa tiền cho lão: “Chuyện này, Trương đại nhân đừng nói với ai.” Trương đại nhân là đồng nghiệp của cha ta, người ngay thẳng, cũng là thái y mà ta tin tưởng nhất. Ông ấy đã nhìn ta lớn lên, tự nhiên sẽ giúp ta giữ bí mật này, chỉ là ông ấy có chút nghi ngờ. Ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Chuyện này đến đột ngột, trong cung lắm chuyện thị phi, tốt nhất không nên để lộ.”

“Thái tử phi yên tâm, lão thần nhất định giữ kín miệng.”

Đợi Tiểu Đào tiễn thái y đi, nàng ấy lo lắng nhìn ta, khẽ hỏi: “Nương nương…” Nàng ấy đương nhiên nhận ra quan hệ giữa ta và thái tử hiện giờ không tốt, mà ta cũng không ưa thái tử. Giờ có thai, không biết là phúc hay là họa.

Về phần đứa bé này, có lẽ là do lần đó... Nhưng rõ ràng ta đã uống thuốc tránh thai mà, theo lý thuyết, uống thuốc này gần như không thể mang thai.

Chắc chắn thuốc có vấn đề.

“Chuyện này ngươi phải kín miệng.” Ta thở dài, trong lòng lại nổi sóng lớn.

Tại sao đứa bé lại đến lúc này?

Khi ta và hắn yêu thương, ngọt ngào nhất, đứa bé không đến. Ngược lại, khi giữa ta và hắn có khoảng cách lớn, đứa bé lại đến.

Không thể trì hoãn nữa, ta phải ly hôn. Lâm Cẩn là thần tiên trên trời, làm sao có thể để một phàm nhân như ta sinh con cho hắn? Nói không chừng sẽ một xác hai mạng.

Ta run rẩy viết hai chữ "thư hoà li"cẩn thận, không thể kéo dài nữa, sau khi về nhà họ Giang sẽ phá bỏ đứa bé này. Lúc đó, mặc kệ hắn là thần tiên hay Diêm Vương, đều không liên quan đến ta.

Ta cũng không thể giữ đứa bé này, đứa bé này dù với ai cũng là gánh nặng.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ta vẫn thấy khó chịu, đưa tay sờ lên bụng, xin lỗi con, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, con hãy đầu thai đi tìm một người mẹ tốt hơn.

Bạn đang đọc Thái Tử Là Tiên của Zhihu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Serene01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.