Ta đã đoán trước hắn sẽ nói những lời vô sỉ này, cũng không tức giận, chỉ cười và đưa tay xoa bụng: “Đúng vậy, nhưng ta có ngàn cách để đứa bé này chết, điện hạ có thể chờ xem, nó sẽ chết như thế nào trong bụng ta.”
Tay hắn đột nhiên thả lỏng, theo sau là một tiếng "phịch", vị thái tử cao lớn lúc này lại quỳ gục dưới đất, nắm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, giọng khàn khàn: “Ta cầu xin nàng... Xuân Nhiên... đừng đối xử với con chúng ta như vậy...”
“Đó là con của chúng ta, Xuân Nhiên...” Giọng nói mang theo tiếng khóc van xin, muốn khơi dậy lòng thương hại của ta, ta cười lạnh: “Điện hạ cũng không cần quá đau lòng, dù sao sau này điện hạ có thể có vô số đứa bé. Đứa trẻ này không có duyên với điện hạ.”
Giọng nói suy sụp vang lên bên tai ta: “Ta phải làm gì nàng mới chịu giữ đứa bé lại? Nàng nói đi, Xuân Nhiên...”
Có lẽ không thể chịu nổi dáng vẻ tội nghiệp của hắn, ta cười hỏi ra nghi vấn của mình: "Điện hạ tại sao lại cố chấp như vậy? Trong bụng ta chỉ là một phôi thai chưa phát triển, chỉ là một phôi thai của phàm nhân, con của điện hạ nên được sinh ra từ bụng tiên nữ mới phải?”
"Lâm Cẩn từ từ buông tay áo ta, lại ôm lấy chân ta: “Nàng biết rồi...”
“Phải, ta biết rồi, ta biết từ lâu rồi, giả ngốc lâu lắm rồi, điện hạ thật sự si tình. Vì người trong lòng mà chịu đựng ở bên ta nhiều năm như vậy, thật là ủy khuất cho ngươi. Nhưng bây giờ không cần ủy khuất ngươi nữa, điện hạ không vui mừng sao?” Ta muốn ngồi xuống nhìn xem hắn có đang đắc ý không, nhưng không thể ngồi xuống được."
"Là ta có lỗi với nàng... xin lỗi...” Bây giờ hắn thực sự khóc, khóc thút thít rất thảm hại.
Ta đá hắn ra: “Ngươi hiểu rõ là được rồi, ngươi vẫn nên ở bên người ngươi yêu, trải qua mấy chục năm ở nhân gian, rồi trở lại trời làm thần tiên, sống vui vẻ tự tại đi.”
“Ta hối hận rồi, Xuân Nhiên, ta có thể đưa nàng lên trời, đứa bé này có thể sinh ra ở thiên cung, ta sẽ cho nàng danh phận. Thật đấy, nàng tin ta đi.” Hắn đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, ôm lấy ta từ phía sau, nói nhanh và gấp, sợ ta không tin.
Đưa ta lên trời? “Ta chỉ là một phàm nhân, thần tiên các ngươi không phải đều khinh thường phàm nhân sao?” Ta đã không thể cười lạnh nữa, mặt vô cảm.
Lâm Cẩn đang ôm chặt ta đột nhiên hoảng sợ, lắp bắp giải thích: “Không... ta không...”
“Không? Ngươi không sao? Thần tiên các người có thể tùy tiện thay đổi số phận và hôn sự của người khác sao? Dựa vào cái gì? Chỉ vì ngươi là thần tiên pháp lực vô biên sao?” Ta không thể chịu đựng được nữa, nhìn thấy hắn liên tục phủ nhận, những lời nói mà ta nhịn không biết bao lâu đều tuôn ra.
“Ta và Tề Thụy Huân có hôn ước mười năm, ngươi vì người trong lòng, nói hủy là hủy! Ngươi là thái tử, ép cưới vợ người khác, ngươi là thần tiên, phá hủy hôn nhân của chúng ta, Lâm Cẩn, ngươi chính là một kẻ ích kỷ giả dối. Ngươi nói là vì Tiếu Tiên Tử, nhưng thực tế, ngươi chỉ sợ nàng ta yêu người khác. Ngươi không xứng làm thần tiên, không xứng làm phu quân của ta, càng không xứng làm phụ thân của con ta.”
"Thần tiên lẽ ra phải dùng pháp lực bảo vệ người phàm nhưng ngươi lại dùng pháp lực làm những việc ích kỷ, gây tổn hại cho người phàm, bây giờ còn có mặt mũi đứng trước mặt ta nói rằng ngươi không khinh thường người phàm."
Lâm Cẩn bị ta mắng đến mức không nói nên lời, nước mắt không ngừng chảy, khuôn mặt trắng bệch, không còn khí thế chất vấn ta có mang thai hay không. Cả người hắn run rẩy, chỉ dám lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
“Còn nữa, Lâm Cẩn, cho dù ngươi không phải là thái tử trước kia, thì ta và ngươi đã kết hôn bốn năm, ta tự thấy đã làm tròn bổn phận của một người vợ. Nhưng còn ngươi?”
“Ngươi tự hỏi lương tâm xem, ngươi đã từng coi ta là vợ, dù chỉ một khoảnh khắc?” Thực ra ta đã biết câu trả lời từ lâu rồi, có lẽ vì quá tức giận nên ta mới thốt ra những lời này.
Quả nhiên, ta chỉ nhận lại sự im lặng vô tận. Cũng trách ta tự mình muốn hỏi câu này.
Khi hắn nghi ngờ ta có hạ độc hay không, khi hắn bóp cổ muốn giết ta, hắn đã cho ta câu trả lời rồi.
Cuối cùng, chuyện này kết thúc bằng việc ta bị giam cầm.
Hắn khóc lóc cầu xin ta suốt một đêm, quỳ bên giường ta một đêm. Cuối cùng, ta vẫn không đồng ý, hắn không cho ta rời khỏi cung. Nói với bên ngoài rằng ta bị bệnh rồi, cần phải tĩnh dưỡng.
Bị nhốt trong cung đến ngày thứ mười, thư nhà được mẫu thiên gửi đến, phụ thân ta bị vu cáo tham ô, người tố cáo lại là Ngũ hoàng tử, kẻ có quyền lực chỉ sau thái tử.
Có thể nói ngoài thái tử, không ai dám đứng ra bảo vệ phụ thân ta.
Ông trời rốt cuộc tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Tại sao hết lần này đến lần khác dồn ta vào đường cùng?
Lâm Cẩn vẫn như mọi khi đến Đông cung, Tiểu Đào dâng trà đã pha để ta đưa cho hắn. Cả hai chúng ta đều biết ý nghĩa của hành động này.
“Cứu cha ta.” Ta nhìn hắn chậm rãi nhấp ngụm trà, không nhịn được mà mở miệng. Ta không thể để phụ thân chết trước mắt mình.
“Vậy Xuân Nhiên phải giữ đứa bé lại.” Hắn cẩn thận quan sát ta, dường như sợ ta từ chối, tiếp tục nói: “Ta sẽ dùng mọi pháp lực bảo vệ đứa bé này, tuyệt đối không để nó bị tổn thương, bị bắt nạt. Ta sẽ bảo vệ nó bình an trưởng thành.”
Dùng một đứa bé đáng lẽ không nên tồn tại để đổi lấy mạng cha ta, liệu có đáng không? Có lẽ cũng khá đáng. Ta cười khổ gật đầu, hắn lập tức đặt tách trà xuống, vui mừng hỏi: “Thật sao?”
Ta gật đầu lần nữa, hắn vui mừng hôn lên mặt ta. Dù ta từ chối thì có ích gì? Cuối cùng không chỉ không cứu được phụ thân, mà đứa bé vẫn phải sinh ra.
Vì đã quyết định giữ lại đứa bé, tin ta mang thai cũng lan truyền khắp hoàng cung, phụ thân cũng nhờ vậy mà được khoan hồng.
Nhiều loại thuốc bổ được gửi vào cung điện, Lâm Cẩn cũng dành nhiều thời gian hơn ở bên ta, thường nhìn ta bằng ánh mắt áy náy và tự trách, nhưng ta xem như không thấy.
Đăng bởi | Serene01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |