Ta đồng ý!
Thủ đoạn của Khương Hề Hề, quả thực đáng sợ.
Đáng sợ đến mức Lục Khuyết thà chết còn hơn phải chịu đựng nỗi đau đó.
Hơn nữa, nỗi đau này, trước khi mục đích của Khương Hề Hề đạt được, sẽ không kết thúc.
Cảm giác không nhìn thấy một tia sáng nào này, khiến hắn tuyệt vọng.
Cho nên, Lục Khuyết lúc này, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Chết!
Cái gì mà thù của Phá Tức Tông, cái gì mà hận Khương Hề Hề, hắn đều không để ý nữa.
Hắn chỉ muốn kết thúc tất cả.
Lục Khuyết liếc nhìn lòng bàn tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ áo đỏ, oán độc nói: “Khương Hề Hề, ông đây nguyền rủa ngươi chết không yên lành!”
Nói xong, hắn chậm rãi nhắm mắt, không chút do dự vung chưởng đánh vào mi tâm mình!
Thế nhưng, cái chết như dự liệu không hề đến.
Bởi vì linh lực trong lòng bàn tay, ngay trước khi chạm vào mi tâm, đã biến mất một cách kỳ dị.
Giống như, lúc trước tấn công Khương Hề Hề vậy.
Lục Khuyết trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Khóe môi người phụ nữ áo đỏ dần dần cong lên thành một đường vòng cung, giọng điệu mỉa mai: “Huyền U Sinh Tử Chú không chỉ có thể ngăn ngươi giết chủ, mà còn ngăn ngươi tự sát, cất những ý đồ nhỏ nhặt nực cười của ngươi đi.”
Ngay cả chết cũng không được sao?
Trong khoảnh khắc, trong lòng Lục Khuyết trào lên nỗi tuyệt vọng vô biên.
Hắn nhìn Khương Hề Hề, chửi rủa một tiếng: "Ngươi đúng là ma quỷ!"
Nhưng ngay giây tiếp theo, tim hắn thắt lại, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Bởi vì người phụ nữ áo đỏ đối diện, đang chậm rãi giơ cao thần kiếm Chúc Thần trong tay!
Lục Khuyết nhìn cành liễu mảnh khảnh kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Đồng thời, trong đầu hắn vô số ý nghĩ lóe lên.
Phải làm sao?
Ta phải làm sao bây giờ!
Tiếp tục cố gắng chống đỡ trong tay Khương Hề Hề sao?
Nhưng, cơn ác mộng này có điểm dừng không?
Trước đó, hắn muốn cố gắng chờ đến khi Khương Hề Hề chủ động từ bỏ.
Nhưng hắn phát hiện, người phụ nữ này, dường như rất hưởng thụ quá trình này, căn bản không có khả năng từ bỏ!
Cho nên, Lục Khuyết nhận rõ được điều này muốn tìm tới cái chết để kết thúc.
Nhưng, hắn vẫn quá ngây thơ rồi, thật ra từ giây phút bị Khương Hề Hề bắt đến đây, chính mình ngay cả quyền được chết cũng đã mất rồi!
Như vậy.
Cố gắng chống đỡ nữa, còn có ý nghĩa gì?
Lúc này, Lục Khuyết thực sự rất bất lực, đây là sự tuyệt vọng hoàn toàn sau khi một người mất đi tất cả hy vọng!
Khương Hề Hề đã chặn hết tất cả đường lui của hắn, trước mắt hắn, chỉ còn một con đường để đi, đó chính là... khuất phục.
“Hay là, cứ thuận theo đi, như vậy, ít nhất có thể bớt đau đớn hơn.”
Trong lòng Lục Khuyết một nỗi bi lương, tự nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Hình như, chỉ có thể như vậy thôi...
Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, Lục Khuyết lập tức trong lòng hung ác, tự thề:
“Dù là như vậy, cũng tuyệt đối không phải thật lòng! Ta chỉ là đang nằm gai nếm mật, chờ thời cơ báo thù!”
“Đúng! Chính là như vậy!”
Lục Khuyết nghĩ trong lòng như vậy, giống như đang an ủi chính mình.
Hít sâu một hơi.
Hắn nhìn Khương Hề Hề bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng lại chửi rủa một phen.
Sau đó, trước khi thần kiếm Chúc Thần hạ xuống, hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ xuống!
Mặc dù trong lòng muôn vàn kháng cự, nhưng hắn vẫn run giọng mở miệng: “Đừng… cầu xin ngươi đừng đánh nữa!”
Lúc nói lời này, hắn còn cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, để mình trông càng đáng thương hơn một chút.
Thực tế, bây giờ hắn không cần giả vờ, đã rất đáng thương rồi.
“Ta đã hèn mọn đến mức này rồi, nàng ta hẳn là sẽ không đánh ta nữa đâu…”
Lúc này, trong lòng Lục Khuyết trào lên cảm giác cực độ nhục nhã và căm hận, mâu thuẫn lại phức tạp.
Khương Hề Hề thấy cảnh này, khóe miệng cong lên, nàng đặt thần kiếm Chúc Thần trong tay xuống, chậm rãi đi về phía vương tọa.
Nàng bắt chéo hai chân, ánh mắt thích thú nói: “Tự tát vào mặt mình.”
“Đồ tiện nhân, ngươi chết không yên lành!”
Lục Khuyết trước tiên là thầm mắng một câu trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ chút bất mãn nào, hơi do dự, liền bắt đầu tự tát vào mặt mình.
Chát!
Một cái.
Lại một cái.
…
Mỗi khi hắn tự tát mình một cái, đều sẽ chửi Khương Hề Hề một lần trong lòng, dường như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cảm giác nhục nhã của hắn vơi đi phần nào.
Không biết qua bao lâu, tiếng tát vẫn không ngừng vang lên.
Hai bên má của Lục Khuyết đã sưng vù lên, tràn ngập cảm giác nóng rát.
Nhưng chỉ cần Khương Hề Hề không lên tiếng, hắn không thể dừng lại.
Hắn không dám trái ý người phụ nữ này nữa.
Ít nhất, trên bề mặt là không dám.
Sự sợ hãi của hắn đối với người phụ nữ này, đã ăn sâu vào xương tủy, ăn sâu vào linh hồn!
Nhưng đối lập với điều đó, còn có sự căm hận!
Nỗi hận này, đã vượt xa cặp cẩu nam nữ của Phá Tức Tông.
Hắn hận không thể xé xác Khương Hề Hề ra thành từng mảnh!
Chỉ tiếc, thực lực của bọn họ chênh lệch quá lớn, hắn không làm được.
Nhưng…
Lục Khuyết vừa tự tát vào mặt mình, vừa oán độc nghĩ trong lòng.
Khương Hề Hề, ngươi đừng để ông đây có cơ hội, tuyệt đối đừng!
Ngày đó, ta sẽ trả lại tất cả những gì ngươi đã gây ra, gấp vạn lần!
Trên vương tọa, Khương Hề Hề ánh mắt khinh miệt, ngạo nghễ nhìn Lục Khuyết, trong lòng cười lạnh.
Nàng sao lại không biết được sự căm hận của Lục Khuyết đối với nàng?
Chỉ là, có quan trọng không?
Từ khoảnh khắc hắn quỳ trước mặt mình, sự kiêu ngạo đã tan thành mây khói.
Và đây chỉ mới là bắt đầu.
Sau này, nàng sẽ từng chút một, nghiền nát lòng tự trọng còn sót lại của Lục Khuyết, cho đến khi hắn hoàn toàn thần phục mới thôi.
Đến lúc đó, Lục Khuyết sẽ trở thành người hầu trung thành nhất của nàng.
Nghĩ đến đây, Khương Hề Hề chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Khuyết, nhàn nhạt nói: "Được rồi."
Lục Khuyết cứng đờ ngẩng đầu, nhìn nữ tử, có chút căng thẳng.
Nói thật, bây giờ hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ này, linh hồn liền không khống chế được mà run rẩy, sợ hãi giây tiếp theo nàng sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ với mình.
Ai ngờ.
Khương Hề Hề chỉ hơi cúi người, nhéo cằm hắn.
Đột nhiên, dung nhan khuynh thành của nàng từ từ tiến lại gần, đôi môi đỏ mọng lại nhẹ nhàng phủ lên môi Lục Khuyết, hôn xuống!
Đây...
Mắt Lục Khuyết trợn tròn, vẻ mặt không thể tin được.
Má nó!
Nàng ta đang làm cái gì vậy?
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của ông đây sau khi xuyên không đến thế giới này đó!
Không, không đúng!
Cái quái gì đang xảy ra thế này!
Đầu óc của Lục Khuyết hỗn loạn, hoàn toàn không ngờ Khương Hề Hề lại có hành động như vậy.
Nàng ta tính làm gì đây?
Đánh một cái rồi lại cho một viên kẹo ngọt?
Bồi thường?
Tuy rằng phải thừa nhận, người phụ nữ này dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, đặc biệt là dưới sự tôn lên của mái tóc màu bạc trắng, như người trong tranh bước ra.
Đây là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Nhưng, vừa nghĩ đến thủ đoạn của Khương Hề Hề, Lục Khuyết còn có tà niệm gì nữa?
Huống chi.
Nàng ta cho rằng như vậy có thể xóa bỏ được hận ý của ông đây sao?
Không thể nào!
Người phụ nữ này gây tổn thương cho hắn đã ăn sâu vào linh hồn, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Lục Khuyết hơi nắm chặt nắm đấm, thầm thề!
Nhưng, cảm nhận được đôi môi của Khương Hề Hề, Lục Khuyết lại vô thức suy nghĩ lung tung.
Nụ hôn của nàng ta đúng là rất ngọt ngào....
Trong phút chốc, hắn lại có chút đắm chìm vào đó.
Nhưng giây tiếp theo, linh lực trong cơ thể Lục Khuyết bắt đầu cuộn trào như sông lớn, sau đó chậm rãi hội tụ về phía Khương Hề Hề.
Đây là...
Nàng ta đang hút tu vi của ông đây!
Má nó!
Quả nhiên là không có ý tốt.
Lục Khuyết giật mình kinh hãi, vội vàng muốn lui về phía sau tránh xa nữ tử.
Nhưng cơ thể lúc này của hắn hoàn toàn không nghe sai khiến, không thể di chuyển mảy may, chỉ có thể để tu vi trong cơ thể trôi đi.
Mãi đến sau thời gian nửa chén trà, Khương Hề Hề mới chậm rãi đứng thẳng người.
Nàng liếc nhìn Lục Khuyết đang quỳ trên mặt đất, có chút ghét bỏ nói: "Đáng tiếc chỉ là nhất giai Đại Đế, giúp bổn đế tăng tu vi không được bao nhiêu, tiểu gia hỏa, ngươi sau này phải cố gắng tu luyện cho tốt đó."
Ta còn tu cái rắm!
Trong lòng Lục Khuyết chửi ầm lên.
Vừa rồi chỉ một lát công phu, tu vi của mình đã từ cảnh giới Đại Đế, tụt xuống đến Phá Hư cửu giai rồi.
Tim hắn đang rỉ máu!
Đăng bởi | vaneno |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |