Cứu Mỹ Nhân
Chương 7: Cứu Mỹ Nhân
“Choang!”
Cửa sổ kính bị vỡ một lỗ lớn, Lâm Hoan không do dự, theo ô cửa sổ bị vỡ chui vào bên trong.
Lâm Hoan vừa mới đi vào phòng khách, liền nghe một tiếng kêu to từ những phòng khác truyền đến: - “Ai? !”
Lâm Hoan không có lên tiếng, hắn chỉ là thận trọng cầm viên gạch, hóp lưng lại như mèo chậm rãi hướng đến giang phòng vừa truyền tới tiếng kêu mà đi đến.
Nhưng vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi đột nhiên từ gian phòng kia đi ra.
Nam tử trẻ tuổi này cởi trần thân trên, trên tay còn cầm khẩu súng, biểu tình khẩn trương nhìn bốn phía.
Mặc dù Lâm Hoan biết mình hiện tại đang ở trạng thái ẩn thân, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa từng gặp tình huống như này, sở dĩ hắn hay là theo bản năng có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện bản thân khẩn trương là dư thừa, bởi vì thanh niên trẻ tuổi kia căn bản là không nhìn thấy hắn!
- “Ẩn Thân thuật quả nhiên ra sức!”
Phát hiện này làm cho lòng tin của Lâm Hoan tăng nhiều, hắn thậm chí có chút đắc ý hướng tên kia nam tử trẻ tuổi phất phất tay, vừa phất tay vừa đứng bên cạnh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng.
Nam tử trẻ tuổi như cũ một mặt khẩn trương nhìn bốn phía, đồng thời hắn ghìm súng chậm rãi hướng ô cửa sổ bị đập vỡ chậm rãi đi tới.
Lâm Hoan không tiếp tục đắc ý, hiện tại chuyện khẩn yếu nhất là tìm ra Triệu Thanh Nhã an toàn, thế là hắn vòng qua nam tử trẻ tuổi, đi từ từ tiến vào căn phòng kia.
Mới vừa vào cửa, Lâm Hoan liền thấy Triệu Thanh Nhã nằm trên giường.
Chỉ là Triệu Thanh Nhã nhắm mắt lại nằm ở trên giường, quần áo trên người hơn phân nửa đều đã bị rút đi, chỉ còn đồ lót cùng một kiện áo ngực.
Thấy rõ ràng tình trạng, lửa giận của Lâm Hoan lập tức dâng lên!
“Móa nó, cái thằng chó, đối với dạng mỹ nữ như Triệu Thanh Nhã làm ra cái chuyện này, thật sự là không bằng heo chó!”
Lâm Hoan âm thầm mắng vài câu, sau đó chậm rãi đi đến gần Triệu Thanh Nhã, đi thẳng tới bên cạnh giường, Lâm Hoan mới dừng lại bước chân.
Hắn cúi đầu cẩn thận quan sát, phát hiện Triệu Thanh Nhã hô hấp đều đặn, nghĩ đến nàng chỉ là bị người hạ thuốc mê, tính mệnh không ngại.
Phát hiện điểm ấy Lâm Hoan lập tức nhẹ nhàng thở ra, đồng thời âm thầm may mắn bản thân tới kịp thời, nếu là chậm thêm một hồi, Triệu Thanh Nhã há không bị cái thằng chó kìa lăng nhục?
Đặt tảng đá treo trong lòng xuống, Lâm Hoan mới có tâm tình xem thứ khác, tỉ như. . . kiểu dáng nội y mà Triệu Thanh Nhã mặc trên người cùng dáng người.
Bởi vì cái gọi là tam đẳng nam nhân xem mặt, nhị đẳng nam nhân nhìn ngực, nhất đẳng nam nhân nhìn chân.
Theo lý thuyết Lâm Hoan chỉ là xử nam không có tí kinh nghiệm nào, hắn đầu tiên là định nhìn mặt Triệu Thanh Nhã, nhưng khuôn mặt mỹ lệ của Triệu Thanh Nhã hắn sớm đã nhìn qua, vì vậy hắn trực tiếp nhìn về phía —— ngực!
Triệu Thanh Nhã mặc chính là một cái áo lót viền hoa màu đen, màu đen luôn luôn tượng trưng cho thần bí, Triệu Thanh Nhã cho người khác cảm giác chính là cao quý, Băng Khiết Ngọc Nữ, cái áo lót màu đen này xác thực rất thích hợp với nàng.
- “Chí ít cũng phải là 36D a?” Lâm Hoan âm thầm nghĩ thầm.
Lâm Hoan lưu luyến không rời chuyển ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt đảo qua phần bụng phẳng phiêu cùng với vòng eo nhỏ nhắn.
- “Mlem”
Đột nhiên một giọt nước nhỏ ở bẹn đùi Triệu Thanh Nhã, Lâm Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, đến cuối cùng hắn mới hồi phục tinh thần lại, nguyên lai giọt kia là giọt nước bọt hắn chảy ra.
“Phi, thật không có tiền đồ!”
Lâm Hoan âm thầm khinh bỉ bản thân một lần, đồng thời một suy nghĩ tà ác trong đầu hiện ra —— không biết Triệu Thanh Nhã sau khi tỉnh lại phát hiện giọt nước trên đùi mình sẽ nghĩ thế nào?
- “Móa nó, nếu như ta biết là tên hỗn đản nào đập vỡ kính, ta nhất định muốn giết hắn, cmn!”
Nghe được thanh âm này Lâm Hoan tranh thủ thời gian xoay người nhìn về phía cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy tên nam tử trẻ tuổi kia một mặt nổi giận đùng đùng vòng trở lại.
Lâm Hoan trong lòng giật mình, vội vàng trốn sang một bên, đồng thời trong tay nắm chặt cục gạch, không nháy mắt nhìn chằm chằm đối phương, chờ đợi cơ hội hạ thủ.
Tên kia nam tử trẻ tuổi đi đến bên giường, đầu tiên là đặt khẩu súng ở trên tủ đầu giường, sau đó hắn nhìn Triệu Thanh Nhã đang nằm trên giường, một mặt tà đam nói ra: “Cao quý như ngươi, không biết có từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị Trần Minh ta cưỡi trên người?”
- “Nguyên lai gia hỏa này gọi Trần Minh?” Lâm Hoan chau mày nhìn gia hoả gọi là Trần Minh này, tay cầm cục gạch lại chặt mấy phần.
Trần Minh không phải một người nam nhân có kiên nhẫn, Triệu Thanh Nhã là nữ nhân mà hắn nằm mơ cũng muốn có, hiện tại nàng cứ như vậy không chút sức phản kháng nào mà nằm ở trên giường, Trần Minh như thế nào lại phải tiếp tục chờ đợi?
Trần Minh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nhã nằm ở trên giường, đồng thời thân thủ đi thoát quần của mình, ngay tại thời điểm hắn thoát y quần của mình được phân nữa, Lâm Hoan liền động thủ!
Lâm Hoan cầm cục gạch, vung cánh tay lên nhắm ngay cái ót Trần Minh, liền hung hăng đập tới!
“Bộp ”
Một tiếng vang trầm vang lên, Trần Minh một mặt mờ mịt té xỉu trên mặt đất.
- “ĐM, dám ở ngay trước mặt ta dâm ô nữ Thần? Thật là sống đến chán rồi mà!”
Lâm Hoan đối với lần ra tay của mình vừa rồi rất hài lòng, bởi vì cái gọi là công phu có cao cũng sợ dao phay, dao phay cho dù tốt một gạch quật ngã.
- “Giải trừ Ẩn Thân thuật!”
Lâm Hoan đầu tiên là đem Ẩn Thân thuật giải trừ, sau đó từ trong phòng tìm mấy sợi dây thừng đem Trần Minh trói lại tay chân, sau khi làm xong hắn mới nghĩ biện pháp đem Triệu Thanh Nhã làm cho tỉnh lại.
Triệu Thanh Nhã sau khi tỉnh lại đầu tiên là mê mang quét mắt bốn phía, chờ đến khi nàng nhìn thấy bản thân chỉ mặc nội liền lập tức phát ra tiếng rít: - “Trần Minh, ta muốn giết ngươi!”
- “Được rồi được rồi, hắn đã bị ta chế phục.”
Thanh âm của Lâm Hoan để cho Triệu Thanh Nhã lâm vào trạng thái thất thần, tiếp lấy nàng nhìn về phía Lâm Hoan, hỏi: - “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
- “Ta chờ ngươi ở bên ngoài một hồi, ngươi một mực không đi ra, ta liền đi vào tìm ngươi, ai biết lại nhìn thấy nam nhân này muốn hiếp dâm ngươi. Thế là ta hô to một tiếng ‘Cầm thú, dừng tay!’, sau đó dùng ra một chiêu đả cẩu côn pháp, hai ba chiêu liền đem hắn chế phục. Thế nào, ta lợi hại không?” Lâm Hoan biểu lộ khoa trương vừa nói vừa khoa tay.
- “Thật sao?” Triệu Thanh Nhã không thể nào tin được lời nói của Lâm Hoan, Trần Minh là Đặc Công cao cấp, tuyệt đối không phải dạng người bình thường như Lâm Hoan có thể đối phó, trừ phi. . . Lâm Hoan không phải người bình thường!
Lâm Hoan nhún vai, nói ra: - “Chân chân thật là như vậy đó còn muốn thật như thế nào nữa, làm sao, ngươi không tin ta à?”
- “Ngươi biết công phu?” Triệu Thanh Nhã ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi.
Lâm Hoan sờ lên cái mũi, cười nói: - “Thứ ta biết so sánh với công phu còn muốn lợi hại hơn nha.”
Triệu Thanh Nhã đương nhiên sẽ không tin tưởng Lâm Hoan, nàng coi như Lâm Hoan không nói thật với mình mà thôi. Bất quá mỗi người đều có bí mật của mình, nàng cũng không phải là nữ nhân có lòng hiếu kỳ lớn, cho nên liền không hỏi nhiều nữa.
Xác định bản thân không bị thất thân, Triệu Thanh Nhã nhẹ nhàng thở ra, thời điểm nàng mặc lại quần áo, Triệu Thanh Nhã đột nhiên phát hiện bắp đùi của mình có một tia nước đọng.
“Ừm?”
Một tiếng nhẹ “Ừm”, lập tức liền để Lâm Hoan khẩn trương lên, hắn biết giọt nước đọng kia là cái gì, đó không phải là nước bọt mà hắn vừa nhỏ lên đùi Triệu Thanh Nhã hay sao?
Đăng bởi | phantrithanh.tps |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |