Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn họ ở đây, vẫn luôn ở đây!

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

Trần Thư xạm mặt lại, nói tiếp.

- Vậy chúng ta phải làm sao mới thắng?!

- Ngươi tốt nhất đứng xem là được rồi!

Tinh Thần thản nhiên nói.

- Nhớ kỹ, lát nữa phải dụng tâm cảm thụ, người kiểm soát một sát chiêu này, vẫn là ngươi!

- Dụng tâm cảm nhận sao?

Trần Thư ngẩn người, trong lúc nhất thời ngược lại còn chưa hiểu được.

- Chết đi!

Vào thời khắc này, trường thương màu đen trong tay Thiên Kỵ Sĩ lại lần nữa mãnh liệt lao xuống, thẳng đến vị trí của Tinh Thần!

Tinh Thần ngửa đầu nhìn một cái, khóe miệng vậy mà lại xuất hiện ý cười.

Một giây sau.

Chỉ thấy thân thể của nó ngay lập tức tiêu tán, hóa thành từng sợi Tinh Thần chi quang...

- Hả?

Thần sắc Thiên Kỵ Sĩ khẽ giật mình, lẩm bẩm.

- Tưởng rằng làm như vậy là có thể bảo vệ tính mạng sao?

Trường thương trong tay nó đang muốn công kích.

Chỉ thấy bốn phía tràn lan vô số tinh quang, vậy mà đột nhiên bay lên không trung, thâm thúy dung nhập vào trong thiên khung.

Trong chốc lát.

Bầu trời đêm vốn đang đen như mực vậy mà lại xuất hiện vài chấm tinh quang nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một mảnh Tinh Không tràn ngập màu sắc mộng ảo...

Quan trọng nhất là, mảnh Tinh Không này phảng phất giống như có ý thức, đang nhìn chăm chú toàn bộ nhân loại!

- Đây chính là bản thể của ngươi hả?!

Hai con ngươi Thiên Kỵ Sĩ khẽ động, trong mắt xuất hiện vẻ chấn động, nói.

- Ngươi là Khế Ước Linh của Nhân Hoàng sao?!

Với sự hiện diện của bản thể Tinh Thần, cộng thêm huyết mạch Thú Tổ trong cơ thể nó, khiến nó cuối cùng cũng đoán ra được thân phận chân chính của Tinh Thần.

- Chỉ có điều việc này có ích gì đâu?

Khóe miệng Thiên Kỵ Sĩ nở một nụ cười lạnh lùng, nói.

- Ngươi đã thua rồi!

Trong chốc lát, tay phải nó cầm thương, mang theo khí thế không có gì sánh kịp, thẳng tiến về phía bầu trời, chuẩn bị tự mình đạp nát mảnh Tinh Không này!

Mà giờ khắc này.

Trần Thư lại lâm vào trong một loại trạng thái kỳ dị.

- Đây là đâu?

Hắn nhìn quanh bốn phía không gian hắc ám, trong mắt xuất hiện chút khó hiểu cùng mờ mịt.

- Đây là Tinh Không mà ngươi đã từng ngước nhìn trước đây!

Giọng nói của Tinh Thần lại lần nữa truyền đến, nói.

- Dụng tâm đi tìm đi...

- Không phải chứ, muốn ta tìm cái gì?!

- Nhân loại đã từng chết đi...

- Hả?!

Thần sắc Trần Thư chấn động, trong mắt mơ hồ có một chút hiểu ra.

Giây tiếp theo.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu dụng tâm cảm thụ toàn bộ xung quanh bốn phía...

Lúc này, tâm Trần Thư giống như một chiếc thuyền nhỏ, du đãng trong không gian hắc ám vô biên…

Rất nhanh, hắn đã tìm thấy điểm khác biệt.

Chỉ thấy ở nơi cách hắn xa xa, vậy mà lại xuất hiện một sợi tinh quang ảm đạm, hơn nữa trên đó còn tồn tại khí tức quen thuộc...

- Hả?

Trần Thư không hề do dự, tới gần tinh quang, muốn nhìn rõ phía trước rốt cuộc là cái gì...

Khi hắn tới gần, tinh quang phía trước cũng dần dần trở nên sáng chói, tản ra hào quang hừng hực!

Vào khoảnh khắc nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương, thần sắc Trần Thư đột nhiên kịch liệt chấn động, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn...

- Hiệu trưởng?!

Con mắt Trần Thư chăm chú nhìn chằm chằm vào tinh quang trước mắt.

Chỉ thấy bên trong quang mang, vậy mà lại là một người trung niên có thân hình rắn rỏi, bên ngoài mang theo một nụ cười nhìn hắn.

Chính là hiệu trưởng năm đó đã ngã xuống, Ninh Bất Phàm!

- Hài tử...

Ninh Bất Phàm chậm rãi mở miệng, đồng thời trên mặt nhu hòa nói.

- Ngươi đã làm rất tốt, ta quả nhiên không có nhìn lầm người...

- Ngài còn sống sao?!

Trần Thư vội vàng mở miệng nói, trong mắt xuất hiện tràn ngập vẻ tưởng niệm.

Mặc dù thời gian chung sống của hai người không dài lắm, nhưng Trần Thư đã sơm coi hắn như trưởng bối của mình.

- Ta đã không còn tồn tại nữa rồi, hiện tại chỉ là một cỗ sức mạnh còn lưu lại trước khi chết.

Ninh Bất Phàm mở miệng cười nói, trong mắt vẫn không hề có một điểm tiếc nuối, cũng giống như năm đó...

Nghe vậy, trong mắt Trần Thư xuất hiện chút mất mát...

- Thời gian có hạn, nhanh đi tìm kiếm những người khác đi...

Ninh Bất Phàm lại lần nữa mở miệng nói.

- Bọn hắn, thật ra cũng đang ở đó...

Thần sắc Trần Thư khẽ giật mình, trong lúc mơ hồ đã hiểu rõ một sát chiêu cuối cùng của Nhân Hoàng...

Hắn bái lạy Ninh Bất Phàm một cái, lại lần nữa đi đến chỗ hắc ám sâu hơn...

Giờ phút này, tâm hồn hắn giống như tiến thêm một bước dung hợp với mảnh Tinh Không này.

Rất nhanh, hắn đã lần nữa lại tìm được quang mang mới.

- Lão Kiều?!

Trần Thư nhìn qua ba lão nhân trước mắt, trong mắt cũng tồn tại chút sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Chính là tam đại Ngự Thú Sư Truyện Kỳ của nhân loại lúc trước…

- Tiểu tử ngươi...

Lão Kiều nhìn Trần Thư, mở miệng cười to nói.

- Ngươi ngày đó chém giết Bức Hoàng, thực ra đã xem hết từ đầu đến cuối.

Trần Thư không hề mở miệng, mà dùng khuôn mặt mang theo ý cười nhìn qua ba Ngự Thú Sư Truyện Kỳ.

Rất nhanh.

Hắn cũng nói lời từ biệt, lại lần nữa đi đến chỗ sâu hơn trong không gian hắc ám...

Cùng với sự dung hợp giữa Trần Thư và Tinh Không, hắn cũng tìm được càng nhiều nhân loại...

Long Uyên Anh Linh đã hy sinh, là Thủ Vệ Quân đã ngã xuống bởi vì chống lại Hung Thú, Ngự Long Vệ cùng Trấn Linh Quân trong niên đại hòa bình...

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.