Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng

Tiểu thuyết gốc · 1359 chữ

Câu nói hết sức quen thuộc, đúng là cha nào có con đó.

Lam Nguyệt sờ sờ mặt con trai mình, giống như cả đời này liền không có cơ hội chạm đến.

Bạch Tiểu An cũng không né tránh, đây cũng là "mẹ" của cậu.

Thấy Lam Nguyệt ổn định lại, cậu liền hỏi:

"Mẹ, làm sao mấy người đó lại đến nhà giết chúng ta?"

Lam Nguyệt sững sờ, trầm ngâm suy nghĩ một chút, nàng không muốn con dính vào chuyện này, không biết gì có lẽ là tốt nhất.

"Để ta đến nói cho con."

Bạch Tiểu An nhìn lại thấy Bạch Phú Sơn đã trở về, trên tay còn cầm theo không ít đồ ăn, cậu thắc mắc ở rừng núi thế này lấy đâu ra mấy thứ này.

"Trước khi nghe ta kể, con cùng mẹ mau đến ăn đi, đây là trong lúc vô tình đi sắn thấy bọn đạo chích, ra tay dạy dỗ một bài học, còn đây là chiến công mà ta đạt được."

Bạch Tiểu An thầm nghĩ cha mình sâu như thế, rõ ràng mẹ mình bây giờ yếu đến mức như người bị bệnh nặng, mà cha mình còn sức để có thể đi đánh đạo chích kia.

Tuy nghe giọng nói nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng sơn tặc cũng không thể nào có một hai người đi.

Thấy mẹ mình không lên tiếng như đã thành thói quen, Bạch Tiểu An càng kì quái cái gia đình này, không nên nha, mẹ nên trách móc cha đi, bị thương như thế làm sao còn đánh nhau.

"Hừ, ông còn sức đánh nhau sao?" Lam Nguyệt hừ lạnh một tiếng, như cũng không giống như nóng giận.

Bạch Tiểu An thấy như này mới đúng là một người bình thường nên có, như hình như có gì đó không phải.

Cậu cũng không biết cha mình Bạch Phú Sơn khi xưa chính là tên mãng phu, một lời không hợp liền đánh nhau, nếu không cũng không gây dựng được sự nghiệp lớn như thế.

Chẳng qua từ khi mẹ cậu Lam Nguyệt mang thai mới tới Dương châu rửa tay gác kiếm, nếu là trở lại hai mươi năm trước, có lẽ cho dù liều cái mạng, Bạch Phú Sơn cũng quyết để Mục gia trả cái giá rất đắc.

"Tiểu An, thế giới này cũng không đơn giản như thế, khi còn trẻ cha từng xông xáo trên giang hồ, biết được thế giới này không ít chuyện."

Bạch Phú Sơn bỏ vào trong miệng một miếng thịt nướng, vừa như hồi ức lại chuyện quá khứ.

Bạch Tiểu An thì trong lòng nhả rảnh, cha mau kể đi, còn thừa nước đục thả câu, cậu hình như đã từng gặp qua kiểu cách này, nhưng lại không nhớ là ở đâu.

"Thế giới này của chúng ta chỉ là một cái mạt pháp thế giới, con chắc có lẽ cũng biết người học võ chia cảnh giới làm hậu thiên, tiên thiên, cùng tông sư.

Tống sư chính là cực hạn, nhưng trên giang hồ, chỉ có đồn đại chưa từng ai đạt đến tông sư.

Nhưng đã có lời đồn, chắc hẳn phải có người đạt đến. Khi còn trẻ cha cùng mẹ con chính là như thế tìm hiểu.

Nếu không phải còn trẻ gây thù quá nhiều, cùng mẹ con mang thai, cảnh giới võ học đều rớt xuống hậu thiên, bọn ta cũng không đến cái nơi xó xỉnh này lập nghiệp."

Bạch Tiểu An gật đầu, biểu thị mình nghe hiểu.

"Nhưng bao nhiêu đây cũng không đủ lý do để bọn chúng liều mạng như thế nha."

Bạch Phú Quý nghe con nói mình nhưng thế thì gật đâu nói:

"Đúng, bao nhiêu thì chưa đủ".

Lam Nguyệt ngồi kế bên lúc này bổ sung:

"Hai mấy năm trước, mẹ cùng cha con ngộ nhập một cái cổ mộ, cổ mộ theo phong cách cổ xưa, nhìn không ra niên đại, nhưng có thể thấy cổ mộ rất là lâu đời.

Bên trong có đầy các loại võ học thất truyền cùng báo vật quý hiếm, đủ để một người sống xa hoa phú quý cả đời.

Nhưng một miếng ngon như thế làm sao cha mẹ có thể nuốt trôi. Cha con lúc đó lại bị nội thương.

Chúng ta chỉ lấy đi một phần báo vật trong đó, sau đó liền chạy tới Dương Châu mai danh ẩn tích."

Bạch Tiểu An nghĩ cha mẹ mình cẩn thận như thế, tìm được kho báu nhưng chỉ lấy đi một phần đủ sống cả đời, ổn biết bao nhiêu.

Nếu đổi lại là cậu, có lẽ sẽ khó cưỡng lại thứ này.

Nói xong Lam Nguyệt chỉ vào miếng ngọc bội trên cổ mà Bạch Tiểu An đang đeo, nói:

"Mà trong những bảo vật đó, miếng ngọc bội này được đặt ở một chỗ cao nhất, chúng ta liền biết không tầm thường.

Nghĩ đến các loại võ học thất truyền đều có ở chỗ đó, miếng ngọc này có thể là chìa khóa mở ra cảnh giới cao hơn.

Nhưng mẹ cùng cha con nghiên cứu nhiều năm liền không thấy bí mật trong đó, thế liền sinh nhật lần đó tặng cho con."

Lam Nguyệt biết con mình trí nhớ không còn bao nhiêu, liền sợ Bạch Tiểu An không hiểu, mới giải thích cặn kẽ.

Bạch Tiểu An bây giờ mới chú ý tới miếng ngọc bội trên cổ mình, cậu còn nghĩ đây chỉ là mặt dây chuyền bình thường, không ngờ lại có lai lịch kinh hồn như thế.

Chẳng lẽ nói mình đã sớm xuyên qua, chẳng qua ký ức tạm thời phong ấn, lần đó bị Lâm Phàm đánh chết, miếng ngọc bội liền bảo vệ mình, cũng thành công mở ra kí ức kiếp trước.

Bạch Tiểu An nhìn miếng ngọc bội to bằng đầu móng tay, tuy điêu khắc tinh xảo, nhìn vào liền biết quý giá, nhưng không khác mấy miếng ngọc bình thường là bao.

Cái này không đáng để nhà mình mang đến tai họa đi. Nhưng nghĩ lại nó hưu hư thật thật cứu mình một mạng, cậu càng thêm tò mò.

"Có lẽ bọn chúng muốn nhắm tới sản nghiệp chúng ta, mặc dù chúng ta lập nghiệp bằng con đường dĩ hòa vi quý, nhưng làm sao có ai có thể trong vòng mười mấy năm, từ một người bên ngoài đến liền biến thành đại gia tộc được chứ.

Ta cứ nghĩ cố gắng móc nối quan hệ, liền có thể giải quyết được cái kẻ hở này, không ngờ lại vô tác dụng."

Bạch Phú Sơn thở dài một hơi, nếu hắn không bị nội thương. Có lẽ Dương Châu này không có tồn tại họ Đậu, Mục, Lâm, mà do một nhà họ Bạch độc đoán.

Bạch Tiểu An đang muốn hỏi thêm, miếng ngọc trên tay cậu liền phát sáng lên, cậu cảm nhận được miếng ngọc đang hấp thu đi một phần sức mạnh trong cậu.

Hả?

Bạch Tiểu An thầm kinh hãi, chẳng lẽ mình kích hoạt được lão gia gia, đến đây chỉ dạy mình.

Ha ha, Mục gia ơi Mục gia, còn có tên khốn kiếp Lâm Phàm kia, chuẩn bị khiếp sợ bản đại gia đi.

Bạch Phú Sơn cùng Lam Nguyệt thấy miếng ngọc phát sáng cũng không đúng, mười mấy năm qua cũng chưa từng có chuyện này, với lại Bạch Tiểu An đã đeo miếng ngọc này mấy năm, làm sao bây giờ mới sinh ra cộng hưởng.

Bạch Tiểu An lúc này bỗng nhiên liền có thể thấy được trong miếng ngọc là một không gian khác, chưa rất nhiều đồ, nhưng tìm kiếm cũng không có cái gì lão gia gia.

"Chẳng lẽ nói đây là nhẫn không gian trong tiểu thuyết hay nhắc đến."

Bạch Tiểu An cũng không biết đến khi mình sở hữu Lôi thể cùng Tịch Diệt chi nhãn, cả đời này có lẽ cậu không thể sống cuộc sống bình thường.

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.