Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng xông hơi

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Với trạng thái 【Tập trung tuyệt đối】, tất nhiên tất cả đều là "điểm kinh nghiệm di động" của Lộ Viễn.

Ăn trưa xong ở căng tin, sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, chiều lại có bốn tiết nữa.

Cho đến 5 giờ 45 chiều, nhiệm vụ học tập cả ngày mới coi như kết thúc.

"Cuối cùng cũng được tan học, ngày hôm nay, mệt muốn chết."

Trình Bằng mang cặp, mệt mỏi lê bước trên đường râm mát trong trường, lẩm bẩm phàn nàn với Lộ Viễn, "Ta cứ cảm thấy thứ Hai là mệt nhất, thời gian cũng trôi chậm hơn, đúng là từng giây như năm tháng ấy."

Lộ Viễn cũng lười đáp lại, so với Trình Bằng cảm thấy mệt mỏi, hắn ngược lại cảm thấy lên lớp dễ chịu hơn việc luyện võ nhiều.

Trong trạng thái 【Tập trung tuyệt đối】, 45 phút một tiết học trôi qua như chớp mắt.

Sau mỗi tiết được 10 phút ở hành lang lớp vận động cơ thể, cả buổi chiều hắn cảm thấy trạng thái lại tốt hơn lúc mới đến trường nhiều.

Ít nhất cơ thể không còn đau như sáng nữa.

"Này, đi võ quán không?"

Trình Bằng đột nhiên hứng khởi, hỏi Lộ Viễn: "Ta dẫn ngươi tập hai tiếng rồi về."

Lộ Viễn do dự một chút, lắc đầu: "Hôm nay ta đi không được rồi.

Hôm qua khi ở nhà ta đã tự tập quá mạnh, bây giờ toàn thân vẫn còn đau."

"Thảo nào ta thấy cả ngày ngươi đi lại có vẻ kì kì, ta còn tưởng ngươi bị trĩ nữa chứ? Ở trong lớp không tiện hỏi cho lắm"

Trình Bằng một mặt ngỡ ngàng.

"Cút!"

"Haha đùa thôi mà."

Trình Bằng vỗ vai Lộ Viễn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, vì ngươi mỗi tuần đều cho ta chép bài tập, người bạn thân này sẽ bỏ tiền ra một lần, đưa ngươi đi một chỗ.

Chắc chắn sau khi ăn xong ngươi sẽ thấy thư thái, cơ thể chẳng còn đau nữa đâu."

Nghe lời này, Lộ Viễn lập tức mở to mắt, nhìn Trình Bằng như lần đầu mới gặp.

"Trình Bằng, ngươi mới bao nhiêu tuổi, mà đã đi chỗ đó rồi à?

Ngươi có tin ta về nói với mẹ ngươi không?"

"Ngươi nói chỗ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái ở tầng hai võ quán là phòng xông hơi à?"

Tầng 2 Nguyên Võ Quán, Lộ Viễn nhìn Trình Bằng đang ở bên cạnh với vẻ kinh ngạc.

Trình Bằng hỏi lại: "Nếu không phải thì ngươi tưởng là cái gì?"

Lộ Viễn lộ vẻ kì lạ trên mặt, lắc đầu: "Không có gì."

Trình Bằng liếc hắn chán ghét rồi đi tới quầy tiếp tân, xuất trình chứng nhận học viên của mình.

Một hồi thao tác, 5 phút sau Lộ Viễn được sắp xếp vào một phòng riêng.

"Ngươi chờ ở đây đi, sẽ có người đến xoa bóp cho ngươi.

Xoa bóp ở đây rất tốt, xoa một lần chắc chắn ngày mai cơ bắp ngươi sẽ không còn đau, nhảy cẫng lên được"

Trình Bằng vỗ ngực bảo đảm với Lộ Viễn: "Ta xuống tập một lát, xong nhớ xuống tìm ta."

Lộ Viễn gật đầu.

Sau khi Trình Bằng đi, hắn quan sát căn phòng nhỏ trước mặt.

Trong phòng máy lạnh đã bật, nhiệt độ vừa phải.

Giữa phòng là chiếc giường nhỏ hẹp, trên giường có bộ y phục tắm gấp gọn, bên cạnh giường là tủ để đồ nhỏ.

Lộ Viễn để cặp sách vào tủ, rồi vào phòng tắm nhanh chóng rửa ráy, thay quần áo.

Sau đó ngồi trên giường chờ đợi, lúc rảnh lấy điện thoại nói với cha mẹ là sẽ ở lại võ quán muộn một chút.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Lộ Viễn đặt điện thoại xuống, thấy một người đàn ông trung niên xách một cái vali bước vào.

Nhìn hai cánh tay to lớn dưới bộ đồ luyện công rộng thùng thình của người đàn ông, Lộ Viễn chợt cảm thấy không thoải mái, có cảm giác gì đó kỳ lạ.

May là nụ cười thân thiện của người đàn ông nhanh chóng xóa tan cảm giác đó.

"Nằm lên giường đi."

"Vâng."

Lộ Viễn ngoan ngoãn nằm lên chiếc giường nhỏ.

Người đàn ông mở vali, lấy ra một cái lò nhỏ, đốt lên bằng bật lửa rồi đặt ngay ngắn lên chiếc bàn nhỏ bên giường.

Một mùi hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra từ lò, khiến tâm trí Lộ Viễn dần bình tĩnh lại.

"Tập quá sức à?"

Người đàn ông vỗ nhẹ lên chân và lưng Lộ Viễn, nói chuyện với hắn: "Nhiều cơ bắp bị rách và kéo dài."

"Nghiêm trọng lắm không?"

Lộ Viễn không nhịn được hỏi.

"Không đến nỗi nghiêm trọng."

Người đàn ông lắc đầu: "Dù sao đây cũng là võ quán, học viên bị trật xương khớp là chuyện thường, ta đã gặp nhiều trường hợp nghiêm trọng hơn ngươi rồi."

Nghe thế thì Lộ Viễn mới yên tâm.

Tiếp theo, người đàn ông yêu cầu Lộ Viễn cởi quần áo, nằm sấp trên giường nhỏ.

Ông lấy ra một loại thuốc màu trắng, thoa nhẹ lên đùi, cẳng chân, cánh tay và lưng Lộ Viễn.

Thuốc có cảm giác mát lạnh khi bôi lên da, lần này không đợi Lộ Viễn hỏi, người đàn ông đã tự giải thích: "Đây là bí dược của võ quán, thoa lên kết hợp với kỹ thuật xoa bóp của ta, chỉ một hai ngày sau, ngươi sẽ hồi phục hoàn toàn."

"Bí dược?"

"Đúng vậy, chỉ học viên của võ quán mới được dùng. Bên ngoài cho dù có tiền cũng không mua được đâu."

Người đàn ông nói bình thản: "Ta bắt đầu nhé."

Tay hắn đột ngột dùng sức.

Cơn đau dữ dội ở cẳng chân khiến Lộ Viễn suýt la lên.

Nhưng rất nhanh cơn đau biến thành cảm giác tê dại lan tỏa.

Bạn đang đọc Thần Chức Cuối Cùng (Dịch) của Thác Bạt Cẩu Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.