Tiện tỳ, cũng dám chỉ trỏ?
Phương gia, trong phòng nghị sự.
“Phương Nham, ngươi hẳn là rõ ràng, so sánh với hai người Trần Huy, Hà Thắng Hoan, hiển nhiên là ngươi càng được điện hạ ưu ái, ngươi ẩn nhẫn đủ nhiều, cũng đủ tàn nhẫn, đây cũng là nguyên nhân điện hạ ban thưởng ngươi hai viên đan dược Linh phẩm!”
Một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang ngạo nghễ ngồi ở chỗ đó.
Nàng là thị nữ bên người Tô Ngạo Tuyết, tên là Thu Tịch.
Thu Tịch vốn có địa vị rất thấp, nhưng từ khi Tô Ngạo Tuyết tiến vào Thiên Tuyền tông, nàng cũng nước lên thì thuyền lên, cũng có thể đo ra thiên phú không tầm thường, cùng nhau gia nhập Thiên Tuyền tông, trở thành một đệ tử.
Trước mặt Thu Tịch, một vị thiếu niên dáng người cường tráng đang đứng.
Hắn chính là Phương Nham, thân đệ đệ của Phương Lạc.
Đồng thời cũng là thế tử Phương gia, thiên tài đệ nhất.
Lại nhìn hào quang lóng lánh quanh thân hắn, ẩn ẩn có tiếng gào thét, lại là đột phá đến Địa Linh cảnh!
“Thu Tịch tỷ, điện hạ rốt cuộc có ý gì? Là để cho ta ở trong so tài, giết Diệp Trần sao?”
Phương Nham hít sâu một hơi, có thể nhìn thấy sự kích động, chờ mong trong mắt hắn.
“Một tên phế vật mà thôi, điện hạ sợ là đã sớm quên người này rồi?”
Thu Tịch cười lạnh: “Sở dĩ ban thưởng cho các ngươi đan dược, là muốn các ngươi ra tay tàn nhẫn một chút, lần này sau khi so tài trong tứ tộc, điện hạ không muốn nhìn thấy Diệp gia còn có một vị hậu bối nào sống sót.”
“Ta hiểu rồi.”
Trong mắt Phương Nham hiện lên vẻ kích động.
“Diệp Trần phải chết, Diệp gia bất kỳ ai cũng đều phải chết, tuy rằng điện hạ chưa từng nói qua, nhưng thân là nô tỳ, sao có thể không thay chủ tử giải quyết ưu phiền?”
Thu Tịch nói xong, từ trong nạp giới lấy ra một thanh bảo kiếm lóe ra hàn quang. “Nhìn thấy thanh kiếm này không, đây là một kiện pháp khí Linh phẩm, ngươi có thể sử dụng ở trong so đấu, nhờ đó chém hết tất cả hậu bối của Diệp gia, nhất là Diệp Trần, sau khi chuyện này thành công, điện hạ sẽ ban thưởng cho ngươi một cái danh ngạch tiến vào Thiên Tuyền tông!”
“Định, không phụ kỳ vọng của điện hạ!”
Phương Nham nắm chặt chuôi kiếm, thanh âm kích động run rẩy.
Nếu như có thể bởi vậy tiến vào Thiên Tuyền tông, Phương gia chắc chắn sẽ quật khởi theo!
……
……
Cuộc tỷ thí giữa tứ tộc được vạn chúng chú mục, rốt cuộc đến hôm đó cũng mở ra!
Đoạn sơn nhai, nơi giao nhau của tứ đại gia tộc, trước khoảng đất trống lớn như vậy đã sớm bị vây chật ních người, không chỉ có con cháu tứ đại gia tộc, còn có rất nhiều tu luyện giả Khánh quốc muốn đến xem náo nhiệt.
Đầu người nhốn nháo, ít nhất phải tới vạn người!
Là tứ đại gia tộc được chú ý nhất nước Khánh, mỗi một lần so sánh trong tộc bọn họ đều tương đương với một lần thịnh hội.
Ai cũng muốn nhân cơ hội này đến đây quan sát cuộc chiến thiên tài.
“Diệp gia liên tiếp đoạt quán quân ba lần rồi, cũng không biết lần này sẽ hoa rơi vào nhà nào.”
“Diệp Trần thành phế nhân, Diệp gia còn có thể có ai đứng ra chứ?”
“Lần này, sợ là Phương gia sẽ triệt để mở mày mở mặt!”
Đông đảo tu luyện giả vây quanh một chỗ, vừa nói vừa cười.
Trước vách núi dựng đứng một đài cao.
Diệp Trọng Sơn, Phương Uyên, Trần Vạn Long, Hà Hổ.
Bốn người bọn họ, chính là gia chủ của tứ đại gia tộc, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn trên đài cao.
“Diệp Trọng Sơn, ngươi lại dám giết Phương Lạc con trai ta, lần này so đấu, Phương gia ta nhất định chém hết hậu bối Diệp gia ngươi, một người cũng không để lại!”
Trong con ngươi Phương Uyên lóe lên vẻ tức giận ngút trời.
Ba ngày trước, sau khi nhận được tin Phương Lạc chết, hắn hận không thể giết tới tận cửa Diệp gia.
Cuối cùng, vẫn là lấy đại cục làm trọng, tạm thời nhịn xuống cơn giận này.
Bây giờ phóng nhãn Diệp gia, chỉ có Diệp Trọng Sơn có năng lực này, cho nên hắn đương nhiên cho rằng là Diệp Trọng Sơn hạ thủ.
Diệp Trọng Sơn cười lạnh một tiếng: “Phương Lạc ngang ngược càn rỡ, lấn tới cửa, thật coi Diệp gia ta là quả hồng mềm sao? Đừng nói là hắn, cho dù là Phương Uyên ngươi đến kêu gào, cũng phải chết không thể nghi ngờ!”
“Thật sự là cuồng vọng!”
Trần Vạn Long, Hà Hổ liếc nhau, đều lộ ra lãnh ý.
Trước đây, Diệp gia dưới sự dẫn dắt của Diệp Trần, mơ hồ có ý tứ đứng đầu tứ đại gia tộc.
Bây giờ Diệp Trần, Diệp Mãnh đều bị phế, Diệp gia chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi!
Hơn nữa Trần gia, Hà gia cùng với thế tử Phương gia, đều có đan dược trưởng công chúa ban thưởng, không chỉ có cảnh giới đột phá đến Nhân Linh cảnh, ngay cả chiến lực cũng nhận được tăng trưởng trên phạm vi lớn.
Ba đại gia tộc liên thủ vây giết, Diệp gia hắn, dựa vào cái gì bất diệt?
Diệp Trần lẳng lặng đứng ở nơi đó, sau lưng đeo một thanh kiếm gãy, thần sắc hờ hững.
Dưới gương mặt nhìn như bình tĩnh kia lại cất giấu sát ý lành lạnh.
“Diệp Trần, ngươi thế mà còn dám tới tham gia tộc bỉ?”
Trần gia thế tử Trần Huy cười lạnh đi tới: “Hào không sợ chết, dũng khí đáng khen!”
“Nửa năm trước, ngươi bị ta một tát đánh bay hai cái răng, bây giờ nói chuyện còn hở hang, thật không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra trào phúng ta, nếu như ngươi cảm thấy chưa đủ nghiền, ta có thể lại quất ngươi một cái tát, cam đoan đối xứng.”
Diệp Trần liếc Trần Huy một cái, thản nhiên nói.
“Hôm nay không giống ngày xưa, chờ đến khi gia tộc so tài, ta sẽ để ngươi quỳ cầu xin tha thứ!”
Ánh mắt Trần Huy âm ngoan, lời nói của Diệp Trần khiến hắn thực sự không có cách nào phản bác.
“Người sắp chết, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?”
Vẻ mặt của Diệp Trần, bình thản ung dung.
Phản ứng của hắn, khiến cho người vây xem ở đây đều chấn động vô cùng.
Ngươi đã không còn là thiên tài ngày xưa, làm sao còn dám kiêu ngạo khiêu khích Trần Huy như thế?
Khánh quốc ai không biết, Trần Huy ở ba ngày trước, đột phá đến Nhân Linh cảnh?
Lúc Diệp Trần ngươi ở thời kỳ đỉnh phong nhất cũng mới chỉ là Thối Thể thập trọng!
“Diệp Trần, mạng của ngươi là của ta.”
Phương gia thế tử Phương Nham, ánh mắt ngạo nghễ: “Vòng thứ nhất ta không giết được ngươi, chờ vòng thứ hai lôi đài chiến, ta sẽ để cho ngươi chết không toàn thây!”
Nhìn thấy Phương Nham, Trần Huy, Hà Thắng Hoan, trong mắt đều toát ra vẻ kiêng kị.
Hai người bọn họ, chỉ nhận được một viên đan dược Tô Ngạo Tuyết ban thưởng, Phương Nham lại có hai viên!
Cho nên, hắn đột phá đến Địa Linh cảnh.
Thậm chí còn có tin đồn, hắn sẽ được dẫn tiến tiến vào Thiên Tuyền Tông, sau lần tỷ thí này sẽ trở thành đệ tử tông môn, là người trên người!
Phương gia, tương lai nhất định sẽ là đệ nhất gia tộc Khánh Quốc!
“Con cháu các tộc đều đã đến đông đủ, như vậy ta tuyên bố...”
Giọng nói của Diệp Trọng Sơn, trung khí mười phần.
Trọng tài hằng năm của tộc Bỉ đều thay phiên nhau, năm nay vừa vặn đến phiên hắn.
Nhưng mà, không đợi Diệp Trọng Sơn nói hết lời, cũng chỉ thấy Thu Tịch đi ra.
Vẻ mặt nàng cao ngạo: “Tứ đại gia tộc xuất hiện nhiều thiên tài như vậy, điện hạ rất an ủi, cho nên phái ta tới làm trọng tài của tộc tỷ thí này, trong đó người biểu hiện chói mắt nhất, có thể nhận được điện hạ ban ân, tiến vào Thiên Tuyền Tông tu luyện!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi!
So đấu đệ nhất, lại có thể có được danh ngạch Thiên Tuyền Tông?
“Nàng, nàng không phải nha hoàn bên cạnh trưởng công chúa sao?”
“Ngươi muốn chết à, Thu cô nương bây giờ là đệ tử Thiên Tuyền Tông, nói chuyện chú ý một chút!”
“Đúng đúng đúng, là Thu cô nương!”
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt lại cực kỳ hâm mộ.
Thu Tịch nói xong câu đó, đưa mắt nhìn sang Diệp Trần.
Giọng nói của nàng, cực kỳ trong trẻo lạnh lùng: “Diệp Trần, tiện dân giống như ngươi phạm phải tội lớn ngập trời, bị tước đoạt công danh, là không có tư cách tham gia so tài tứ tộc, nhưng điện hạ rộng lượng, cho phép ngươi tham gia, đây là phúc phận của ngươi, còn không mau quỳ xuống, mang ơn?”
Toàn trường xôn xao, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía Diệp Trần, muốn xem hắn ứng đối như thế nào.
“Một tiện tỳ, cũng có mặt mũi ở trước mặt ta, chỉ trỏ?”
Diệp Trần đột nhiên hét lớn.
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 5967 |