Ngươi là kiếm tu?
Tận mắt nhìn thấy con trai của mình bị Diệp Trần chém giết tại chỗ, ngay cả thi thể cũng không thể lưu lại.
Nỗi đau đớn này gần như khiến Phương Uyên sụp đổ.
Một khi Diệp Trần tiến vào Thanh Huyền Tông, tương lai có thể nói là một bước lên mây.
Hơn nữa thiếu nữ này cũng nói, Thanh Huyền Tông sẽ dốc hết toàn lực đi bồi dưỡng Diệp Trần.
Đợi đến lúc đó, thù này còn báo thế nào?
“Đây là phúc của Diệp gia ta!”
Diệp Trọng Sơn hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy kích động.
Chỉ cần Diệp Trần gật đầu, từ nay về sau Diệp gia sẽ bay lên trời, thậm chí là vượt qua Hoàng tộc!
Đương nhiên, hắn sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của Diệp Trần, tất cả đều xem vào bản tâm của hắn.
“Thế nào?”
Khóe miệng thiếu nữ hơi cong lên, thần thái bay bổng.
Theo nàng thấy, Diệp Trần nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn đồng ý.
Đất đai của trăm quốc rất lớn, tổng cộng có trên dưới một trăm quốc gia, Khánh quốc chỉ là một trong số đó, không có gì đáng chú ý.
Nhưng Thanh Huyền Tông lại là tông môn xếp hạng thứ hai ở khu vực bách quốc!
Chính mình lúc trước mới giúp hắn giải vây, cộng thêm mời thành khẩn như thế, điều kiện ưu việt như thế, cho dù là ai cũng sẽ không chút do dự.
Diệp Trần suy nghĩ một hồi, nói: “Ta cự tuyệt.”
“Được, ngươi đã đồng ý, vậy thì... đợi đã, ngươi vừa nói cái gì?”
Thiếu nữ còn tưởng rằng mình nghe lầm, có chút không thể tin nhìn về phía Diệp Trần.
Hắn vừa nói, hình như là, từ chối?
Thiếu nữ thật sự không nghĩ ra, đối phương có lý do gì để từ chối.
Diệp Trần vẻ mặt thành thật: “Như ngươi nói, thiên phú của ta không tồi, lớn như vậy có thể tiến về đệ nhất tông môn ở đất Bách Quốc, Thanh Huyền Tông các ngươi chỉ xếp hạng hai, không tệ chứ?”
Thiếu nữ: “……”
Như vậy xem ra, hình như nói không có bất kỳ tật xấu gì?
Lấy thiên phú kinh khủng của Diệp Trần dẫn tới thiên địa dị tượng, cho dù là tông môn đệ nhất ở bách quốc cũng coi như trân bảo.
“Nhưng ta... Trước đó ta mới giúp ngươi giải vây, ngươi làm người, không thể không có lương tâm như vậy...”
Thiếu nữ hiển nhiên trải đời chưa sâu, không hiểu được quá nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
“Nhưng ta, cũng không có bảo ngươi giúp ta giải vây a.”
Diệp Trần buông tay, rất là bất đắc dĩ.
Ta lúc trước rõ ràng muốn đại khai sát giới, là ngươi cứng rắn cắt đứt ta!
Bằng không, ta có thể giết chết Phương Uyên, Hà Hổ, Trần Vạn Long ở trên đài Sinh Tử.
Cứ như vậy, tam đại gia tộc rồng mất đầu, sẽ rơi vào trong hỗn loạn.
Mà Diệp gia, sẽ thuận thế quật khởi!
“Làm người sao có thể không biết tốt xấu như vậy, ngươi mới tấn thăng Địa Linh cảnh, ba người bọn họ Thiên Linh cảnh vây công ngươi, ta thực sự không vừa mắt mới giúp ngươi một tay, nghe lời ngươi, hình như ta còn giúp sai rồi?”
Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, tức giận đến đỏ bừng.
“Cô nương, ngươi không phải người địa phương, tự nhiên không rõ ràng lắm tính xấu của tiểu tử này, tính tình hắn quái đản, cuồng vọng ương ngạnh, mấy ngày trước mới mưu đồ làm loạn với trưởng công chúa, bây giờ lại bởi vì thù riêng, ở trên Sinh Tử đài giết con ta, ngươi tuyệt không thể bảo hộ người cặn bã như vậy!”
Phương Uyên thấy có hi vọng, vội vàng đứng ra giội nước bẩn cho Diệp Trần.
Chỉ cần thiếu nữ này không bảo vệ được Diệp Trần thì bọn họ có thể ra tay không kiêng nể gì cả.
Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Trần, muốn xem hắn chọn như thế nào.
Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần mình không nhúng tay, tiểu tử này tất nhiên sẽ bị ba vị Thiên Linh cảnh phẫn nộ xé nát!
“Cái kia, ngươi thật sự đã giúp sai rồi.”
Diệp Trần vẻ mặt thành thật: “Nếu như không phải ngươi chặn ngang một tay, ba người bọn họ, sợ là đã biến thành thi thể.”
Lời này vừa nói ra, ba vị gia chủ trong nháy mắt nổi giận.
“Tiểu súc sinh, ta muốn giết ngươi!”
“Ngươi dám ra đây, quyết một trận tử chiến với lão phu sao?”
“Trốn ở sau lưng nữ nhân, sính anh hùng cái gì!”
Đặc biệt là Phương Uyên, hai đứa con trai của ông ta đều chết ở Diệp gia, có thể nói là huyết hải thâm cừu.
“Được, trách ta xen vào việc của người khác!”
Cô gái cắn chặt răng: “Thanh Huyền Tông ta tuy không phải tông môn đứng đầu ở bách quốc chi địa, nhưng cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, nếu ngươi đã không nguyện ý gia nhập, vậy thì quên đi, sớm biết ngươi không coi ai ra gì như thế, ta căn bản sẽ không mời ngươi!”
“Cái này...”
Tất cả quần chúng vây xem đều cảm thấy Diệp Trần có chút kiêu ngạo quá mức.
Ngươi có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, một kiếm chém giết ba vị Thế tử, hoàn toàn chính xác không tầm thường.
Nhưng cũng không có nghĩa là, ngươi có thể không kiêng nể gì cả!
Ba vị gia chủ này đều là cường giả Thiên Linh cảnh, ngươi còn muốn lấy một địch ba lần nữa sao?
“Xem ta làm thịt ngươi!”
Phương Uyên nổi giận xông lên, đánh về phía Diệp Trần.
Trong đôi mắt hắn ẩn chứa vô tận cuồng nộ.
Ngươi giết con ta, còn năm lần bảy lượt mở miệng nhục mạ ta.
Thù này không báo, Phương Uyên ta thề không làm người!
Hà Hổ cùng Trần Vạn Long cũng đều tìm đúng thời cơ, vận khởi khí lãng khủng bố Thiên Linh cảnh, giết về phía Diệp Trần.
“Trần Nhi, đi mau!”
Diệp Trọng Sơn phấn đấu quên mình lao ra, muốn bảo vệ Diệp Trần.
Nhưng hắn vừa mới đứng dậy, đã bị một đạo kiếm quang sắc bén bức lui, chật vật không thôi lui về phía sau mấy bước.
“Cục diện tốt đẹp đều bị hủy trong tay Diệp Trần, Diệp gia ngươi nhất định sẽ bị diệt!”
Thu Tịch không biết từ lúc nào, đã cầm thanh Linh Phẩm pháp kiếm kia trong tay, cười gằn nói: “Lão già, ngươi đừng hòng ra tay giúp hắn!”
Tất cả ưu thế đều sụp đổ.
Diệp Trần từ chối lời mời chào của Thanh Huyền Tông, ai còn có thể sợ hắn nữa?
Đây không phải là tìm chết thì là cái gì?
“Đây là lần đầu tiên ta dùng thân phận kiếm tu đối địch.”
Diệp Trần cười nhẹ một tiếng, giơ kiếm gãy lên.
Một giây sau, huyết mạch của Man Hoang Tổ Long ầm ầm vận chuyển.
Từ trong mắt hắn tuôn ra một cỗ sát cơ nồng đậm, vô cùng lạnh lẽo.
Ở trong đỉnh, hắn có thể dựa vào lực lượng của mình đánh tan quang ảnh Kiếm Hoàng.
Như vậy lần này, đồng thời đối mặt ba vị Thiên Linh cảnh, hẳn cũng không có vấn đề lớn a?
Oanh!
Phương Uyên dẫn đầu lướt đến trước mặt Diệp Trần, chỉ thấy bàn tay hắn lật một cái, khí lãng nồng đậm khủng bố ngưng tụ thành đại thủ ấn, lộ ra sát phạt chi khí vô tận, hung hăng đập xuống!
Diệp Trần đúng là không hề né tránh, lấy kiếm gãy đỡ được một chưởng này.
Mặt đất dưới chân hắn bắn ra vô tận vết rạn, khuếch tán ra bốn phía.
Một chưởng này của Phương Uyên đã ép mặt đất xuống nửa mét!
“Tiểu súc sinh, quả nhiên có chút năng lực!”
Phương Uyên cười gằn một tiếng, hóa phách thành trảo, năm ngón tay sắc bén chế trụ cổ tay Diệp Trần.
“Phế cho ta a?!”
Sau một khắc, hắn hung hăng bóp một cái.
Nhưng mà, tiếng xương nứt trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Cổ tay Diệp Trần giống như cương cân thiết cốt, không chút sứt mẻ.
Phương Uyên không kịp kinh ngạc, đã bị kiếm gãy đâm vào ngực.
Ầm!
Kiếm gãy ẩn chứa lực lượng, khoa trương dị thường.
Phương Uyên cứ như vậy, bị đánh bay trăm mét!
“Hít!”
Tất cả người xem đều trợn tròn mắt, làm sao ngay cả Phương Uyên cũng không chống đỡ nổi công kích của Diệp Trần?
Lúc này, Diệp Trần cảm giác được, sau lưng truyền đến hai cỗ sát khí lành lạnh.
Công kích của Trần Vạn Long cùng Hà Hổ đồng thời giáng xuống!
Diệp Trần cũng không tiếp tục che giấu kiếm ý của mình nữa, trong lúc quát lớn, đem khí tức thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Trở tay tung ra một kiếm, kiếm khí nặng như núi trấn áp giữa trời!
“Không thể nào!”
Sắc mặt hai người đại biến, chỉ có thể thu hồi thế công, dùng để ngăn cản đạo kiếm khí này.
Thân vị của Trần Vạn Long so với Hà Hổ muốn dựa vào trước một ít, phần lớn lực lượng của đạo kiếm khí này, cũng đều rơi vào trên người hắn.
Răng rắc!
“Ta... Cánh tay của ta bị chặt đứt!”
Trần Vạn Long kêu rên một tiếng, thân ảnh nhanh chóng lùi lại.
Hà Hổ cũng chật vật không thôi, liều mạng mới vượt qua một kích này.
Lần nữa ngẩng đầu lên, trong thần sắc hắn đã lộ vẻ hoảng sợ.
“Ngươi là... Kiếm, kiếm tu?”
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 3659 |