“Buồn cười, chẳng lẽ Thanh Huyền Tông sẽ vì một tên phế vật mà đắc tội Nguyễn Hồng Ngọc ta?”
Nguyễn Hồng Ngọc giống như nghe được một chuyện cười lớn, nhịn không được mà chế giễu.
Bối cảnh thâm hậu, là thứ mà nàng tự hào nhất.
Nhưng Mộ Vô Song lại nói ra lời như vậy.
Khiến nàng cảm thấy, vô cùng buồn cười.
“Hắn không phải phế vật, là thiên tài lúc đột phá dẫn tới thiên địa dị tượng, Nguyễn Hồng Ngọc ngươi không phải chỉ dựa vào một chút bối cảnh, ở trong Thanh Huyền Tông coi trời bằng vung sao, nếu ngươi thật sự thủy hỏa bất dung với hắn, tin tưởng ta a, tông môn tuyệt đối sẽ cho ngươi cút ra ngoài đầu tiên!”
Mộ Vô Song mặt xinh lạnh lẽo, lại tăng thêm một câu: "Ngươi là cái thá gì, cũng có mặt mũi so với Diệp Trần, hắn có thể dẫn động thiên địa dị tượng, còn ngươi thì sao?”
Những lời này vừa nói ra, Nguyễn Hồng Ngọc sững sờ tại chỗ.
Nàng cẩn thận suy tư một hồi lâu, mới chỉnh lý rõ ràng ý tứ của những lời này.
“Ngươi nói lúc hắn đột phá dẫn tới thiên địa dị tượng?”
Nguyễn Hồng Ngọc lập tức cười ha hả: "Mộ Vô Song, ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là thế tử Diệp gia, nửa tháng trước vì mưu đồ gây rối với trưởng công chúa Khánh quốc, bị phế tu vi ném ra khỏi Hoàng thành, tuy nói sau đó có một ít kỳ ngộ, khôi phục tu vi, nhưng hắn vẫn là một phế vật không có tiền đồ!”
Trong đôi mắt đẹp của Mộ Vô Song hiện lên một tia thương hại.
Nguyễn Hồng Ngọc này, bất cứ lúc nào đều cho rằng mình tài trí hơn người, con mắt sắp dài đến bầu trời.
Thực sự không cần thiết cùng nàng dông dài a.
“Sư đệ, chúng ta vào thôi.”
Mộ Vô Song đi về phía trước, cũng không thèm nhìn Nguyễn Hồng Ngọc một cái.
Tiếp theo là Diệp Trần và rất nhiều con cháu Diệp gia.
Khuôn mặt Nguyễn Hồng Ngọc dần dần vặn vẹo, trong ánh mắt nàng ta lóe lên một tia sát khí phẫn nộ.
Nàng kiêu ngạo, bình sinh hận nhất người khác không nhìn!
Mộ Vô Song, Diệp Trần, bọn hắn dám coi thường ta như vậy, nếu như Nguyễn Hồng Ngọc ta không trả thù, thề không làm người!
Trên đường leo núi, vẻ mặt Mộ Vô Song áy náy: "Sư đệ, xin lỗi, cho tới nay Nguyễn Hồng Ngọc này đều có chút không hợp với ta, nhưng ta không ngờ nàng lại sẽ ở trước sơn môn cản đường, đồng thời bởi vậy giận chó đánh mèo lên trên người của ngươi.”
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng: "Không có gì, đơn giản chỉ là ghen ghét mà thôi, nàng ghen ghét tiểu sư tỷ xinh đẹp hơn nàng, thiên phú tốt hơn nàng, ôn nhu săn sóc hơn nàng...”
“Ngừng, ngừng lại, sao càng nói càng thái quá!”
Mộ Vô Song vội vàng xua tay, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ.
Khen ta xinh đẹp, thiên phú tốt còn chưa tính, ôn nhu săn sóc ngươi là làm sao nhìn ra được?
“Sư đệ, có một điểm ta nhất định phải nói rõ với các ngươi, ngươi lấy thân phận đệ tử hạch tâm tiến vào, cho nên trực tiếp tiến vào nội viện tu luyện, mà bọn hắn, chỉ có thể ở ngoại viện, hi vọng ngươi có thể lý giải.”
Mộ Vô Song lo lắng Diệp Trần sẽ bởi vậy mà sinh ra hiểu lầm gì, cho nên sớm giải thích. “Nhưng mà, cho dù là ngoại môn, cũng sẽ có mấy vị trưởng lão giảng bài, chỉ là hoàn cảnh tu luyện khẳng định không tốt bằng nội môn.”
“Tiểu sư tỷ, ngươi yên tâm, chúng ta có thiên phú gì thì bản thân ta đều hiểu rõ, có thể tiến vào Thanh Huyền Tông đều nhờ Trần đệ mà có, sao có thể chọn ba lấy bốn được!”
Diệp Mãnh nở nụ cười chất phác.
Những con cháu Diệp gia còn lại cũng đều gật đầu.
Bọn hắn tràn ngập hiếu kỳ đối với tông môn, cũng tràn ngập hướng tới.
Thanh Huyền Tông trong mắt bọn họ không khác gì một thánh địa.
Sau khi tiến vào tông môn, Mộ Vô Song tìm hai vị đệ tử, bảo bọn họ mang con cháu Diệp gia đến ngoại viện báo cáo.
“Tiểu sư tỷ, sao một lần ngươi lại mang đến nhiều người như vậy?”
Hai vị đệ tử ngoại môn kia thấy thế, đều có chút giật mình.
Huống hồ, nhìn những người này, cũng không giống như là hạng người có thiên phú gì!
Ngoại trừ Thiên Linh cảnh lớn tuổi kia ra, những người khác đều là Thối Thể thập trọng, ngay cả Nhân Linh cảnh cũng không thể đạt tới.
Tiến vào ngoại viện như vậy, miễn cưỡng làm việc vặt không sai biệt lắm!
“Bọn họ, là dựa vào danh ngạch ngoài định mức đi vào, ngươi dẫn bọn họ tiến đến ngoại viện báo cáo là được.”
Mộ Vô Song khoát tay, cũng không giải thích quá nhiều.
“Mười danh ngạch ngoài định mức?”
Hai đệ tử kia, vẻ mặt cổ quái.
Đây là đang nói đùa sao?
Phải biết rằng, năm đó thiên tài bị thập đại tông môn tranh đoạt Lâm Vô Động cũng chỉ chiếm được năm danh ngạch như vậy mà thôi.
Năm danh ngạch, đã làm mới kỷ lục của thập đại tông môn!
Ở bách quốc chi địa này, tu luyện giả nhiều vô số kể, tông môn chính là nơi mà tất cả mọi người đều muốn vót nhọn đầu chen vào bên trong.
Mỗi một năm, tu luyện giả đến đây khảo nghiệm, đều có hơn mười vạn!
Mà cuối cùng có thể thông qua khảo thí, cũng chỉ có trên dưới một trăm người.
Tỉ lệ khủng bố này, mang tới cho người ta sự tuyệt vọng vô tận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, mười đại tông môn thủy chung có thể duy trì địa vị siêu phàm của bản thân.
Nhưng lần này, một lần hứa hẹn chính là mười danh ngạch ngoài định mức, gấp hai Lâm Vô Động!
Tiểu tử này, rốt cuộc có thiên phú gì?
Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng mang theo mười người rời đi.
“Sư đệ, ta dẫn ngươi đi gặp tông chủ.”
Mộ Vô Song đỏ mặt, nói: "Kỳ thật, ta xem như lừa ngươi, bởi vì ta căn bản không có tư cách quyết định cho ngươi mười cái danh ngạch, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, chờ ngươi cùng ta nhìn thấy tông chủ, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự đồng ý!”
Diệp Trần cười nhạt một tiếng: "Cái này cũng không đáng kể.”
Hai người vượt qua ngọn núi, đi tới trước một tòa đại điện to lớn.
“Tiểu sư muội, đến tìm tông chủ sao?”
Xung quanh, có không ít đệ tử tông môn đang đứng, nhìn thấy Mộ Vô Song tới, đều lộ ra ý cười.
“Ừm, ta mang đến một vị thiên tài, muốn trực tiếp để Tông chủ định đoạt.”
Mộ Vô Song gật đầu, dẫn đầu đẩy cửa đi vào trong đại điện.
“Thiên tài?”
Những đệ tử kia nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần.
Chính là hắn?
Lưng đeo một thanh kiếm gãy, có chút keo kiệt.
Thoạt nhìn, bình thường không có gì lạ, không có đặc điểm gì!
Ngoại trừ khuôn mặt anh tuấn một chút ra, căn bản sẽ không để lại ấn tượng khắc sâu cho người ta.
“Vô Song, ngươi đã đến rồi.”
Bên trong đại điện, một ông lão chắp tay đi tới, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Khí tức của lão giả này, phi thường không tầm thường, hiển nhiên đã vượt qua Thần Thông Linh cảnh, chính là tồn tại cấp bậc cao hơn.
“Tông chủ, ta du lịch ở Khánh quốc, lúc đi ngang qua Đoạn Sơn nhai, vừa vặn gặp bốn đại gia tộc Khánh quốc tổ chức so tài, ở trong so tài lần này, có một vị thiên tài đột phá tại chỗ, đưa tới thiên địa dị tượng!”
Mộ Vô Song đi lên, vẻ mặt hưng phấn.
“Thiên địa dị tượng?”
Dù là tông chủ lão luyện thành thục, giờ phút này cũng nhịn không được thay đổi sắc mặt.
Hắn thực sự muốn tiến lên trước một bước, nói: "Vô Song, chuyện này không thể đùa được, ngươi có chắc là không nhìn lầm không? Hoặc là, có trọng bảo gì xuất thế, khiến ngươi hiểu lầm!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Mộ Vô Song viết đầy nghiêm túc: "Tông chủ, ta chắc chắn sẽ không nhận lầm, bởi vì sau khi hắn dẫn tới thiên địa dị tượng, lấy tu vi Địa Linh cảnh, ngang nhiên chém giết ba vị cường giả Thiên Linh cảnh, hắn, là một kiếm tu!”
“Kiếm tu?”
Trong mắt tông chủ hiện lên vẻ chấn động.
Khóe miệng Diệp Trần lộ ra nụ cười: "Chỉ là tài mọn mà thôi!”
Tông chủ ánh mắt mãnh liệt rơi vào trên người Diệp Trần, vội vàng đánh giá.
Hắn rất muốn biết, những lời Mộ Vô Song nói kia, rốt cuộc có phải là thật hay không!
Mấy hơi qua đi, tông chủ lộ ra vẻ rung động: "Ta, nhìn không thấu ngươi.”
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 4361 |