Nơi này trà sữa, ta bao hết
"Ân?"
Diệp Dương quay đầu lại, sau lưng là một gã đàn ông trung niên đeo kính, mặt người dạ thú, trong lòng ôm ấp một người phụ nữ trang điểm đậm, đang đứng ngay sau lưng mình.
Gã đàn ông này hắn quá quen thuộc.
Kim Bất Chính, tổ trưởng của hắn trong đợt thực tập ở công ty phần mềm, cậy có quan hệ nên leo lên chức nhỏ, mỗi ngày đều cầm lông gà làm lệnh tiễn, trước đó không ít lần bóng gió gây phiền toái cho hắn.
Không ngờ lại gặp gã ở nơi này.
"Tháng này tiền lương thực tập của ngươi còn chưa phát đúng không? A, trong túi không có lấy hai đồng tiền, cũng dám ra đây học người khác cưa gái?"
Kim Bất Chính nắm chặt eo người phụ nữ trang điểm đậm trong lòng, khiến ả ta một hồi làm ra vẻ thẹn thùng.
Gã ghen tị và khó xử không phải không có lý do.
Vốn dĩ gã để ý mấy cô nàng thực tập sinh, vậy mà đều vì vẻ ngoài của Diệp Dương mà mến mộ, căn bản không thèm để ý đến gã!
"Mẹ kiếp, một đám nhóc con còn chưa bị xã hội vùi dập, mới bước chân vào đời còn chưa biết quyền lực cùng kim tiền tốt đẹp thế nào, các nàng ngưỡng mộ trai đẹp, một tháng nay ta tùy tiện giở chút thủ đoạn, liền làm hắn mất hết mặt mũi! Ha ha ha......"
Vốn dĩ trong lòng gã tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cho tới bây giờ nhìn thấy Diệp Dương thế mà lại cưa được một cô gái xinh đẹp hơn gấp trăm lần so với mấy cô nàng thực tập sinh kia, quả thực là một mỹ nữ thanh thuần tuyệt sắc!
Điều này làm cho lòng đố kị của gã bốc cháy, lúc này liền chuẩn bị gây chuyện: "Vừa rồi hắn gọi món gì? Thanh mai trúc mã đúng không? Được, hôm nay tất cả loại trà sữa này ở cửa hàng các ngươi ta đều bao hết!"
Trà sữa không hề rẻ, đặc biệt là ở Ma Đô.
Trong một ngày, bao trọn một loại trà sữa, ít nhất cũng phải một trăm ly, mấy nghìn tệ!
"Đang ca ngầu quá đi! Khí phách hoàn toàn không giống với đám thực tập sinh thối mới bước chân vào xã hội kia ~"
Người phụ nữ diễm lệ kia liền lập tức nịnh nọt.
"Quá đáng!"
Lâm Tuyết Nhi vội vàng lên tiếng.
Trong phòng phát sóng cũng hoàn toàn bùng nổ.
"Tên này sao lại hống hách như vậy, tôi đi đây!"
"Đúng vậy, ngay trước mặt siêu cấp thần hào mà khoe khoang?! Não tên này có vấn đề à!?"
"Đúng vậy đúng vậy! Tiêu có mấy nghìn tệ, mà đã đắc chí như vậy, thật mẹ nó buồn cười quá đi!?"
"Mong chờ Diệp thần hào mau chóng vả mặt gã!"
"......"
Vả mặt người phụ nữ hám giàu, siêu xe phóng như bay trên phố, thần hào ăn mỳ nướng mặt lạnh, ba chiêu trò này đã thu hút mấy trăm nghìn người đến xem, lúc này một lớp sóng đã lắng xuống, một lớp sóng khác lại nổi lên, vậy mà lại xuất hiện một tên mặt người dạ thú không biết từ đâu chui ra, dám dùng tiền khoe khoang trước mặt thần hào!?
Người xem đều phẫn nộ, liên tục tặng quà, yêu cầu Diệp thần hào mau chóng vả mặt gã.
"A."
Diệp Dương vốn dĩ không phải người không có khí phách, chẳng qua hiện tại hắn có hệ thống phát tài, tâm tính đã hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Cách xử lý vả mặt, tự nhiên cũng sẽ không phải là kiểu đấu võ mồm rác rưởi.
"Dùng càng nhiều tiền, phần thưởng càng phong phú sao......"
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng, quay người sang nói với bà chủ bằng giọng điệu hào sảng: "Chỗ trà sữa này, ta bao hết!"
"Không hổ là Diệp thần hào! Quả nhiên là đại gia!"
"Quá đã!"
"Cái gì!!!"
"Ngươi điên rồi à!? Ngươi lấy đâu ra số tiền này!?"
Kim Bất Chính ngây ngốc, gã hiểu rất rõ Diệp Dương, tháng này thực tập, trên người hắn căn bản không có tiền, vẫn còn đang chờ tháng sau có lương để trang trải.
Thoáng một cái liền muốn vung ra mấy vạn để bao trọn tất cả trà sữa trong tiệm!?
Hắn làm sao dám a!
Sau khi suy nghĩ một chút, gã an tâm, cười nhạt nói:
"A? Vì sĩ diện mà cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi, ta xem ngươi nói khoác mà không có tiền trả, để xem ngươi mất mặt trước mặt nữ thần, đúng là một tên nghèo kiết xác!"
"Diệp ca ca, hay là thôi đi......"
Lâm Tuyết Nhi vội vàng khuyên nhủ.
Diệp Dương cười lắc đầu, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho bà chủ: "Quẹt thẻ đi."
"Cái này cái này cái này...... Cậu trai trẻ, trà sữa của ta một ngày có thể bán được gần một trăm nghìn, cho cậu giảm giá còn 80% cũng phải tám vạn tệ......"
Bà chủ vội vàng khuyên nhủ: "Hay là thôi đi, vì nhất thời sĩ diện, không đáng......"
Bà cũng nhìn ra được, Diệp Dương ăn mặc không đáng tiền, đoán chừng vẫn là thực tập sinh mới bước chân vào xã hội.
"Tuyệt đối không được giảm giá!"
Diệp Dương nghe được bà chủ muốn giảm giá cho hắn, giật nảy mình.
Hiện tại là tiêu càng nhiều, phần thưởng càng lớn, nếu là giảm giá, chẳng phải là làm hắn tổn thất rất nhiều tiền sao!?
Hắn không muốn điều đó xảy ra.
"Ha ha ha...... Đây chính là thần hào a! Mua đồ mà giảm giá lại cảm thấy như bị sỉ nhục! Mẹ nó, thật khiến người ta hâm mộ!"
"Đúng vậy a...... Bao giờ ta mới có thể sống ngầu như vậy!"
Cư dân mạng trong phòng phát sóng tiếp tục não bổ.
Đều cho rằng Diệp Dương là bởi vì cảm thấy giảm giá là sỉ nhục nên mới cự tuyệt giảm giá.
"Tôi đi đây, cậu ta thế mà thật sự quẹt thẻ!?"
Kim Bất Chính ngây ngốc.
"Một tên thực tập sinh nho nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!?"
"Nhất định là ta đang nằm mơ!"
Gã lắc đầu, không thể tin được, cảm giác mặt nóng rát.
"Cái này cái này cái này...... Được rồi......"
Bà chủ cười khổ một tiếng, quẹt thẻ: "Hôm nay trong tiệm còn bao nhiêu nguyên liệu đều dùng hết, chỉ làm cho một mình cậu thôi!"
Diệp Dương tùy ý chỉ chỉ Kim Bất Chính: "Ngoại trừ hai người kia, bà có thể bán cho bất cứ ai."
Hắn tương đương với việc bỏ ra mười vạn tệ mua quyền kinh doanh một ngày của cửa hàng trà sữa, toàn bộ cửa hàng đều là của hắn, hắn nói không bán cho hai người này, vậy thì tuyệt đối không bán!
"Đinh! Kiểm tra thấy kí chủ tiêu tốn 100,000 tệ mua quyền kinh doanh một ngày của cửa hàng trà sữa, phần thưởng là toàn bộ quyền sở hữu tòa nhà thương mại Đế Quốc Ma Đô!!!"
"Tòa nhà thương mại Đế Quốc?! Đây không phải là tòa nhà thương mại nơi công ty ta làm việc sao?"
Trong mắt Diệp Dương, lập tức lóe lên vẻ suy tư......
Đăng bởi | Anibus |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 46 |