Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang đi (2)

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Phán Quan hiện giờ không có thời gian thẩm vấn kỹ, đánh dấu một đạo ấn kí lên hồn phách của cô ta rồi phân đến Điện Diêm La thẩm vấn.

Hắn đưa tay ra, làm động tác nắm lại. Đồng thời xuất hiện một bàn tay vô hình, từ trên xuống bắt lấy Phùng Nam Thanh.

Mặt cô ta biến sắc, muốn lên tiếng, nhưng phát hiện không thể.

"Phùng Nam Thanh, tự đến trước Nghiệp Kính Đài soi đi!"

Nói xong, đôi tay đó ném cô ta ra khỏi tòa nhà. Qủy hồn vốn nhẹ nhàng, lúc này như tảng đá ngàn cân, nhanh chóng rơi xuống con đường phía trước. Hai vị quỷ sai đã chờ sẵn, khom lưng, đứng từ xa cúi chào về phía tòa nhà.

Thấy người bị xích lại, Phán Quan thu hồi ánh mắt, nhìn Lưu Quân Lộ dưới chân.

Lưu Quân Lộ rùng mình.

Phán Quan nói:

"Còn ngươi."

Hắn nói xong rồi cũng tiện tay đẩy Lưu Quân Lộ ra, ném ông ta ra ngoài.

Xử lý xong hai người này, thân hình hư ảo của Phán Quan chớp lóe. Thần lực dần giảm, hắn nhắm mắt lại, trở lại trên người Giang Phong.

Vài giây sau, Giang Phong cử động ngón tay, ngồi dậy từ dưới đất.

Đầu óc hắn còn mơ màng, không nhớ những gì đã xảy ra trước đó. Cứ ngồi không như vậy, để đại não trống rỗng. Chờ đến khi cơn gió lớn từ ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh đến mức run rẩy, hắn mới nhíu mày rồi đứng dậy.

Lưu Quân Lộ không thấy đâu nữa, cầu thang trống trải, không một tiếng động.

Giang Phong phủi sạch bụi bặm trên quần, không quan tâm đến những chuyện huyền ảo khác, chậm rãi đi xuống, chuẩn bị về nhà.

Mấy người Hoàng Ngọc và Phó Duyên vốn muốn tìm anh trai giao đồ ăn trong truyền thuyết cùng với một người mất tích khác. Kết quả là la bàn xoay hồi lâu cũng không tìm được chút thông tin nào, sau đó dùng thần thức dò tìm, phát hiện một thi thể phía sau tòa nhà.

Đó chính là Lưu Quân Lộ.

Bốn người chia thành hai nhóm, người đàn ông mặc đồ vest và Phó Duyên đi kiểm tra tình hình, người đàn ông đầu đinh và Hoàng Ngọc ở lại trong phòng trông coi mười một người sống sót, lần lượt đưa họ xuống đại sảnh tầng một.

Giang Phong tình cờ đi ra từ cầu thang khác, đường khác, không chạm mặt nhau, cứ thế mà lướt qua nhau.

Giang Phong ngồi lên xe điện của mình, nhéo mặt để tỉnh táo hơn, tài xế ở đằng sau mở cửa xe, bước ra hỏi:

"Tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đâu?"

Giang Phong đáp:

"Không biết. Bên trong còn người, tôi đã báo cảnh sát rồi, anh chờ họ đến rồi cùng vào."

Lưu Quân Lộ đã chết, còn là bị quỷ giết. Hắn có ngu mới dính vào chuyện này.

Tài xế:

"Ngài không thấy ông ấy sao?"

Giang Phong không thay đổi sắc mặt nói:

"Không. Ông ta đi vào cùng tôi sao?"

"Ừm…"

Tài xế cũng không chắc chắn.

Thực ra anh ta đã nhìn thấy Giang Phong đi vào, khi anh ta chớp mắt, lúc ngẩng đầu lên lại thấy bóng lưng Giang Phong, nhưng không thấy Lưu Quân Lộ đâu nữa.

Nơi này rất huyền bí, anh ta không dám nghĩ sâu, tự an ủi mình rằng Lưu Quân Lộ đã đi theo vào. Bây giờ nghe Giang Phong nói vậy, đột nhiên thấy rùng mình, không ở lại nổi nữa.

Giang Phong đi rồi, anh ta cũng lùi xe lại thêm một trăm mét.

Giang Phong trả xe điện ở nhà hàng, đồng thời xin nghỉ tối nay, đi bộ về nhà.

Tinh thần hắn đặc biệt mệt mỏi, muốn về ngủ một giấc thật ngon.

Nhà hàng cách nhà hắn khoảng hai cây số, sau lưng hắn luôn có một bóng ma lúc gần lúc xa. Giang Phong đi được nửa đường, cuối cùng cũng phát giác ra, bóng ma này có lẽ theo hắn ra ngoài từ tòa nhà bỏ hoang.

Đi qua một cây đèn đường, hắn dừng lại quay đầu nhìn.

Cô bé đó trông chỉ khoảng bốn, năm tuổi, trên cổ có một vết chém lệch gần như chém đứt đầu. Cô nhóc mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ, quần bông màu đen, trên chân là đôi giày thêu hình hổ đã phai màu, tóc buộc hai bím. Nhìn cách ăn mặc này giống như được bà ngoại nuôi nấng.

Giang Phong nhìn thấy một cái bóng mờ trên người cô bé, lập tức cảm thấy cạn lời.

Đó là một con quỷ trưởng thành thích giả vờ làm trẻ con.

Nữ quỷ kia còn thật sự theo hắn về nhà. Khi Giang Phong mở cửa, nó tò mò chui qua khe cửa mà vào.

Thật không khách sáo!

Giang Phong để cửa mở nửa chừng, nghiêm khắc nói với nữ quỷ:

"Ra ngoài."

Nữ quỷ kia vậy mà có chút sợ hắn, nghe lời ngoan ngoãn đi ra ngoài. Nó đứng ở cửa, cung kính tiễn hắn vào nhà.

Giang Phong đóng cửa lại, dùng ánh mắt đe dọa, ra hiệu cho nó nhanh chóng rời đi.

Nơi bị nữ quỷ dẫm qua để lại những vết máu mờ nhạt khiến Giang Phong rất không vui. Lại phải dọn dẹp nhà cửa rồi.

Hắn trước tiên mở tủ lạnh lấy một chai nước, ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, bật quạt điện cho mát.

Nữ quỷ kia không được phép vào, nhưng cũng không từ bỏ, thò mặt vào qua khe cửa.

Giang Phong quay đầu nhìn, suýt nữa bật cười vì giận. Tình huống này giống như có một khuôn mặt biết cử động mọc trên cánh cửa, nếu vào nửa đêm không bật đèn, người bình thường e là sẽ bị dọa chết.

Giang Phong hỏi:

"Cô theo tôi làm gì?"

Nữ quỷ đáp:

"Tôi muốn về nhà."

Giang Phong:

"Vậy thì về đi."

Nữ quỷ:

"Nhưng tôi không biết nhà mình ở đâu."

Giang Phong:

"Liên quan gì đến tôi?"

Nữ quỷ vặn vẹo cơ thể nói:

"Tôi muốn về nhà."

Giang Phong:

"....."

Không nói chuyện được.

Giang Phong lấy cây chổi, đặt ngang trước cửa, nói:

"Không được vào, hiểu chưa?"

Căn phòng hắn thuê không lớn, bước thêm hai bước nữa là thấy phòng ngủ của hắn. Trong nhà có thêm một con quỷ, trong lòng hắn khó chịu.

Nữ quỷ do dự một lúc, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Phong thấy vậy, không thèm quan tâm nữa, định ngày mai đi tìm Đạo quán mời người đến xem.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.