Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tòa nhà nguy hiểm (1)

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Phó Duyên biết lần này mình thật sự đã phạm sai lầm lớn. Nhưng cô thật sự không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

Đấy là lệ quỷ, cô cũng không thể nói lý với nó được, huống chi con lệ quỷ kia còn hại chết một mạng người. Đạo sĩ mà, không cứu người, không trừ tà thì còn làm gì nữa?

Nhưng lần này thì lớn chuyện thật rồi. Cô nào có ngờ rằng Lưu Quân Lộ lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy? Bất kể người khác làm gì, bất kể cô cảm thấy đúng hay sai, Phán Quan cho rằng không đúng thì cô phải im miệng.

Trong lòng Phó Duyên rất sợ hãi, quỳ xuống kêu lên:

"Sư phụ! Sư phụ, phải làm sao bây giờ? Xin hãy cứu con."

Lão giả trầm ngâm một lát, ấn tay lên vai cô và nói:

"Vẫn may, ngài ấy chỉ cảnh cáo con chứ không trách phạt. Con hãy xin lỗi tổ sư gia cho đàng hoàng, từ hôm nay trở đi, làm việc phải cẩn thận. Tạm thời đừng nhận việc kiếm tiền nữa, đi làm một số việc tốt đi. Lần này nhớ rõ phải nhìn cho kỹ, những việc không rõ ràng thì đừng nhận, cũng đừng tùy tiện đánh tan hồn phách, nếu có thể siêu độ thì siêu độ, không thể siêu độ thì mang về tìm cách. Việc này, nói không chừng từ từ sẽ qua đi."

Phó Duyên gật đầu:

"Vâng."

Lưu Quân Lộ đứng ở cửa, thần sắc hoảng hốt, vẫn chưa thoát khỏi ác mộng trước đó. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dung mạo của ông ta nhanh chóng già đi, gầy hơn không ít, khóe mắt trũng xuống, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Ông ta bám vào khung cửa hỏi:

"Đại sư, đại sư, tôi vừa mới mơ thấy một giấc mơ."

Đạo sĩ bên cạnh quay đầu lại, không thay đổi sắc mặt hỏi:

"Ông đã thấy gì?"

Lưu Quân Lộ nói:

"Tôi thấy người thanh niên mà tôi gặp ở cửa hàng đồ cổ trước đó, cậu ta nói... cậu ta nói muốn phán 20 năm tuổi thọ của tôi? Còn phạt cái gì đó nữa, có ý gì vậy?"

Sắc mặt Phó Duyên và những người khác hơi thay đổi.

Lưu Quân Lộ nhìn biểu hiện của họ, lập tức nhảy lên:

"Những gì cậu ta nói là thật sao?! Cậu ta là ai?"

Phó Duyên bảo:

"Xin hãy rời đi, chúng tôi không nhận mối làm ăn của ông nữa."

Lưu Quân Lộ làm gì có chuyện chịu buông tha họ, mạng nhỏ cũng sắp mất, tôn kính gì đó đều là giả dối. Ông ta gào thét:

"Tôi không đi! Nếu không phải vì các người, tôi làm sao trở nên như thế này? Các người làm việc như vậy sao? Các người đây là âm mưu giết người cướp của! Muốn đuổi tôi đi? Nằm mơ đi!"

Con người khi biết mình sắp chết, những mặt xấu xa sẽ bộc lộ ra hết.

Ông ta chạy vào phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ôm lấy món đồ sưu tầm trên tủ, làm bộ muốn đập:

"Có quản hay không?"

Phó Duyên mấp máy môi, vẫn nói:

"Không nhận."

Lưu Quân Lộ điên cuồng đập nó xuống đất, sau đó muốn ôm lấy món đồ thứ hai. Thanh niên đạo sĩ bước tới, đánh ngất ông ta từ bên cạnh.

Ba người nhìn những mảnh vỡ dưới đất, khóe miệng cay đắng. Phiền phức này, sợ rằng khó mà thoát khỏi.

………..

Ở khu vực gần ngoại ô thành phố A, có một tòa nhà nổi tiếng bị bỏ hoang.

Tòa nhà này rõ ràng đã được quy hoạch, phòng ốc cũng xây gần xong, chỉ chỉnh trang bên ngoài nữa là hoàn thành. Chịu trách nhiệm xây dựng cũng là công ty bất động sản nổi tiếng ở thành phố A, ông chủ nổi tiếng là người không thiếu tiền. Chất lượng không có vấn đề, doanh số cũng không có vấn đề. Nhưng ngoài ý muốn lại bị bỏ hoang.

Không chỉ bị bỏ hoang trong lặng lẽ, mà thậm chí chỉ sau hai ba năm, chính phủ cũng không cho người đến tháo dỡ xây lại. Cứ để nó ở đó, ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố. Còn kéo theo mấy tòa nhà thương mại xung quanh ngừng kinh doanh và cho thuê.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố A, điều này thật sự quá kỳ lạ.

Có người nói là do trong quá trình xây dựng, phong thủy không xem cẩn thận. Cũng có người nói là do khi xây móng, vô tình đào phải mạch đất. Tóm lại, bất kể có nói thế nào thì nó cũng trở thành một trong những truyền thuyết đô thị của thành phố A.

Cũng vì sự huyền bí của nó mà dần dần trở thành một "thánh địa tự sát", năm nào cũng có hàng chục người nhảy xuống từ tòa nhà này. Sau khi danh tiếng ngày càng lớn, dần dần trở thành nơi thám hiểm của những người yêu thích linh dị.

Đã là 9 giờ tối, khu vực này không có chợ đêm, bình thường rất ít người qua lại. Lúc này, ở ngã tư đường trước tòa nhà nguy hiểm, tụ tập một nhóm nhỏ khoảng mười mấy người. Trong tay họ cầm đèn pin, giơ điện thoại, đang livestream.

Một chàng trai trẻ nhuộm tóc vàng, đeo khuyên mũi, trên mặt trang điểm đậm chào mọi người:

"Chào mọi người, tôi là Ma Lạt Tiểu Long Hạ, chúng tôi lại đến rồi đây! Bây giờ đã là 9 giờ, thời gian cũng kha khá rồi. Vốn định đợi đến 12 giờ, nhưng sợ 12 giờ thì họ không nhận."

Cậu ta là một blogger nổi tiếng gần đây trên một nền tảng livestream nào đó. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá một trăm ngàn.

Cậu ta bắt đầu giới thiệu những người bên cạnh mình, toàn là những thanh niên trên dưới 20 tuổi, thậm chí còn có hai học sinh chưa thành niên mới chỉ 15, 16 tuổi. Tất cả đều là những người cùng sở thích, cùng nhau livestream.

Tổng cộng tám nam, bốn nữ.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.