Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh sát (1)

Phiên bản Dịch · 1448 chữ

Sau khi nam sinh chạy ra ngoài, viện trưởng cũng đứng dậy theo, bà ta chỉ về phía ngoài và hét lên trong sự kinh hoàng:

"Không thể để cậu ta đi! Cậu ta sẽ ra ngoài nói bậy!"

Cảnh sát Diệp quay đầu lại nhìn rồi nói:

"Viện trưởng, hiện tại đã có một người chết, năm người bị bệnh, tất cả đều là của trường A mấy người. Truyền thông không đưa tin, không có nghĩa là sẽ không ai phát hiện ra. Nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ, tôi có thể nói cho cô biết, trên danh sách có tổng cộng mười sáu người. Trong thời gian ngắn, mười sáu người liên quan đến trường A đều gặp chuyện, cô nghĩ có thể giấu được gì sao?"

Anh ta rút hai tờ giấy ăn từ bàn đưa cho bà ta rồi nói:

"Bây giờ tôi nghi ngờ về nguyên nhân thực sự cái chết của Mã Thạch Lạc, mời cô hợp tác với chúng tôi điều tra."

"Dù cô không đồng ý, tôi cũng có cách để hỏi ra sự thật. Những việc đã làm, không thể không có chứng cứ. Danh sách tử vong của Mã Thạch Lạc đã có rồi, tôi tin rằng những nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp kia sẽ không vì danh dự của trường mà hủy hoại tương lai của mình. Khi họ biết, họ sẽ sẵn lòng làm chứng cho chúng tôi."

Trữ Huyền Lương nói:

"Cô có ra làm chứng hay không, chỉ khác ở chỗ, sự thờ ơ của cô có tiếp tục làm Mã Thạch Lạc tức giận, sau đó chết thảm hơn không."

Ánh mắt viện trưởng chớp lóe, có chút do dự. Cà phê nhỏ giọt xuống từ mái tóc ngắn đã uốn và nhuộm của bà ta, bà ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu:

"Được."

Cảnh sát Diệp:

"Vậy thì, đưa thư tố cáo của cô ấy cho tôi."

………..

Giang Phong hỏi rõ từng cái tên một trên tờ giấy trước đó, cũng không biết nên đánh giá thế nào. Nói lý lẽ với một con quỷ đã chết dường như có chút kỳ lạ, cuối cùng hắn hỏi:

"Vậy rốt cuộc cậu đã chết như thế nào?"

Mã Thạch Lạc nghiêng đầu hồi tưởng kỹ càng:

"Ngày đó Lã Manh đến tìm tôi."

Ngô Chí Vĩ liên tục vay tiền từ người xung quanh, tất cả đều ở cùng một trường, dần dần ai cũng biết ông ta đang làm gì.

Hành động của ông ta khiến Lã Quyền cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có. Ngô Chí Vĩ rõ ràng muốn phản bội ông ta.

Có bao nhiêu người có thể chống lại sự cám dỗ của lợi ích? Ông ta dựa vào lợi ích để lôi kéo họ, chỉ cần có lợi ích lớn hơn xuất hiện, họ sẽ không do dự phản bội ông ta.

Mã Thạch Lạc chịu đựng sự vu khống như vậy, vậy mà vẫn sống chết ở lại trường A, chắc chắn là vì không cam lòng từ bỏ chuyện này. Đứa con gái kia đúng là một kẻ điên!

Lã Quyền không thể để mặc cô tiếp tục như vậy, nhưng Mã Thạch Lạc giờ sẽ không gặp ông ta, vì vậy ông ta bảo Lã Manh đi.

Lã Manh tìm Mã Thạch Lạc lên sân thượng, hai người vốn đã có ân oán từ trước, chẳng mấy chốc đã cãi nhau.

Mã Thạch Lạc muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến phát điên của cô ta, cho dù không có ý nghĩa gì, vậy nên vẫn cố tình chọc giận cô ta.

"Cậu nói, nếu tôi dùng cách này tìm những người đã giúp cha cậu, họ có sẵn lòng ra làm chứng lần nữa không? Cả đời họ làm trâu làm ngựa, làm trái lương tâm cũng không kiếm được tiền, tôi có thể giúp họ lấy được chỉ trong một đêm."

"Họ thực dụng và đáng ghét, nhưng tôi không ngại để họ đạt đến đỉnh cao cuộc đời để hủy diệt một kẻ còn thực dụng và đáng ghét hơn, cha của cậu và cả cậu nữa."

"Cậu dựa vào một người đàn ông trung niên bẩn thỉu, quấy rối tình dục học sinh không dám nói ra, trong người cậu chảy dòng máu giống ông ta. Cậu dùng mối quan hệ đầy dơ bẩn của ông ta để làm mưa làm gió trong trường này. Nếu một ngày nào đó, sự xấu xa, sự hèn hạ của cậu bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, cậu nghĩ người khác sẽ nhìn cậu thế nào?"

"Một con sâu trong hố xí giả lảm sâu bướm?"

Mã Thạch Lạc cười nhạo:

"Dù sao cũng rất xấu xí."

Giang Phong suy nghĩ một lúc:

"Sau đó thì sao?"

Mã Thạch Lạc:

"... Sau đó cô ta liền đẩy tôi xuống lầu?"

Giang Phong:

"... Ồ."

Ma quỷ mấy người đúng là điềm tĩnh.

Giang Phong:

"Cần tôi giúp báo cảnh sát không?"

Mã Thạch Lạc nhếch miệng cười chế giễu:

"Luật pháp là để trừng phạt và bảo vệ. Chưa chắc đã phán quyết người xấu, cũng không nhất định bảo vệ người tốt. So với việc nhìn bọn họ chịu đựng hình phạt không đau không ngứa, sau đó bắt đầu cuộc sống mới, tôi thích nhìn họ như bây giờ hơn, tự dằn vặt mình trong nỗi sợ hãi cực độ, đi đến hủy diệt trong nỗi dằn vặt đó. Dựa vào cái gì tước đoạt mạng sống của người khác lại được tha thứ?"

Công lý thường đến muộn, nhưng công lý đến muộn còn có ý nghĩa gì? Kẻ ác căn bản không nhận được hình phạt xứng đáng.

"Vậy cậu rốt cuộc có muốn báo cảnh sát không?"

Giang Phong rút điện thoại ra nói:

"Gọi 110 không tốn tiền đâu. Gần đây tôi đã gọi mấy cuộc rồi."

Nhưng Mã Thạch Lạc lại hỏi:

"Cậu nghĩ tôi làm sai à?"

Giang Phong nghĩ thầm hắn không có thời gian để đánh giá đúng sai của người khác. Hơn nữa lời hắn nói cũng được tính sao?

"Mức độ nào gọi là sai? Nếu những người đó thực sự hối hận và đã bồi thường..."

"Họ sẽ không đâu."

Mã Thạch Lạc nói:

"Họ chỉ phẫn nộ vì động chạm đến lợi ích, trước khi đối mặt với cái chết, họ sẽ không suy nghĩ về tội nghiệt mình đã phạm phải."

Giang Phong cảm thấy không thể đánh đồng tất cả.

Nhiều người bạo lực lạnh mà bản thân lại không ý thức được, hoặc tự lừa mình dối người rằng hành vi của mình sẽ không gây hậu quả nghiêm trọng, để thoát khỏi trách nhiệm và giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Mặc dù sự yếu đuối đó khiến người ta căm ghét, nhưng không phải ai cũng là người không thể tha thứ. Họ chỉ từng bước tiến gần đến điểm không thể tha thứ.

Nhưng một người quyết tâm trả thù lại đột nhiên hỏi hắn câu này, là vì lý do gì? Có phải vì cảm thấy mệt mỏi và muốn nhanh chóng kết thúc? Quan điểm của hắn có quan trọng không?

Giang Phong nói:

"Tùy cậu."

Mã Thạch Lạc kiên trì:

"Tôi muốn nghe ý kiến của cậu."

Giang Phong:

"Tùy cậu."

Mã Thạch Lạc:

"Tôi muốn nghe ý kiến của cậu!"

Giang Phong trầm mặc một lúc, cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng. Vì vậy hắn tiếp tục:

"Tùy cậu."

Mã Thạch Lạc:

"....."

Cô cúi đầu, trông có vẻ như hơi thất vọng.

Giang Phong vừa định nói, nếu cảm thấy lạc lối, có thể giới thiệu cho cô một đạo sĩ thích lo chuyện bao đồng để làm tư vấn tâm lý. Tìm người nói chuyện, về sau tốt nhất đừng tìm hắn nữa. Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên.

Giang Phong rời tay ra nói:

"Trữ Huyền Lương muốn gặp cậu. Bên đó còn có một cảnh sát nữa. Muốn hỏi cậu rốt cuộc đã chết như thế nào. Vậy tôi nói cho anh ta biết nhé?"

Mã Thạch Lạc gật đầu đồng ý nhưng không mấy quan tâm nói:

"Không tìm được chứng cứ đâu. Lúc đó phần lớn học sinh đã nghỉ về nhà, ký túc xá chỉ có đại sảnh tầng một là có camera giám sát. Đã lâu như vậy rồi, trên tầng thượng cũng không còn dấu chân nào."

Giang Phong:

"Đi gặp anh ta xem. Cậu đi cùng tôi."

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.