cá lớn nuốt cá bé
Bạch mã đưa cái lưỡi thô nhám ra sức liếm máu trên lòng bàn tay Long Tử Nguyệt, miệng vết thương lớn nhỏ trên người bạch mã nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tên đầu sỏ kia nằm dưới gốc cây nhìn cảnh tượng đó mà trợn tròn mắt ra dường như không thể tin được. Long Tử Nguyệt đưa tay còn lại vuốt ve đầu bạch mã đột nhiên bạch mã cắn tay bị thương của nàng một phát khiến nàng giật mình hét lên. Long Tử Nguyệt mặt cau mày có khó chịu liếc nhìn bạch mã, nàng làu bàu "Huhu lòng tốt không được báo đáp mà..." nói rồi muốn rút tay về nhưng đột nhiên cơn đau đầu ập tới, nhanh chóng làm Long Tử Nguyệt hôn mê ngất đi.
Lúc Long Tử Nguyệt tỉnh dậy trời đã về đêm, ánh mắt còn nhập nhèm buồn ngủ bổng chốc trở nên băng lãnh, giật mình ngó quanh quất thì thấy bạch mã nằm gần đó đang trông chừng tên đầu lĩnh kia. Thấy Long Tử Nguyệt đã tỉnh dậy bạch mã nhìn nàng, ánh mắt của nó đã trở thành màu đen tuyền, liếc sơ qua nó không khác gì một con ngựa trắng bình thường bỏ vào giữa bầy ngựa cũng khó phát hiện ra nó.
Trong đầu Long Tử Nguyệt bỗng nghe được một âm thanh gì đó, nàng tập trung lắng nghe tiếng động đó thì phát hiện ra đó là âm thanh của bạch mã: "Ta tên là Ngân Tông, Người có thể gọi ta là Tiểu Ngân. Tiểu Ngân là linh vật bị thần ruồng bỏ đày xuống nơi này, tuy bị đày nhưng Tiểu Ngân vẫn còn được thừa hưởng vài năng lực đặc biệt. Do Người đã cứu Tiểu Ngân khỏi đám người muốn giết Tiểu Ngân để lấy tim về chế thuốc kia nên Tiểu Ngân đã tự nguyện ký khế ước nhận Người làm chủ nhân, là vết cắn ban nãy ở bàn tay Người", thực ra là bản năng linh vật của Tiểu Ngân cảm nhận được khí tức, tính cách cùng năng lực tiềm ẩn của Long Tử Nguyệt không những giúp nó thăng tiến năng lực mà còn có thể bảo vệ nhau trong tương lai nên mới mạo hiểm cùng nàng làm khế ước, chỉ là nó không nói thật ra nguyên nhân này đâu.
Long Tử Nguyệt vội nhìn lại vế thương ở bàn tay bản thân thì thấy ở mu bàn tay xuất hiện một đóa hoa lan nho nhỏ màu tím, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngân, Tiểu Ngân dường như cũng hiểu ý nàng nên giải thích thêm: "Đừng lo, vết tích này chỉ có linh vật và chủ nhân linh vật mới nhìn thấy được, Tiểu Ngân là đang dùng thần thức trao đổi đặc biệt giữa chủ tớ linh vật, Người cũng có thể sử dụng mối liên kết này để trao đổi với Tiểu Ngân. Dù Người có ở nơi nào xa xôi thì Tiểu Ngân cũng có thể chạy đến tìm Người được, chỉ là xa quá thì Tiểu Ngân cần thêm chút thời gian để đến thôi.". Long Tử Nguyệt gật gù hiểu được vài điểm mấu chốt, nàng cảm nhận thấy trong cơ thể tồn tại một cái thử nói chuyện với Tiểu Ngân bằng thần thức: "Thật ra là nữ nhân, ta tên Long Tử Nguyệt, là một Huyết tộc."
"Tiểu Ngân biết, vì khế ước do Tiểu Ngân tự nguyện ký nên Người là nữ hay nam Tiểu Ngân đều cảm nhận được." Tiểu Ngân thành thật khai báo xong khiến Long Tử Nguyệt càng mờ mịt hơn...nàng liếc mắt sang tên đầu lĩnh đang nằm ngất ngư đằng kia, quyết định giải quyết tên này trước rồi tính tiếp. Tên tàn phế kia bị đau giấc ngủ chập chờn nghe tiếng động nhỏ của Long Tử Nguyệt phát ra khi nàng đứng dậy cũng đã giật mình tỉnh lại, chỉ là trong lòng run sợ không biết nàng sẽ làm gì mình, mở trợn mắt ra nhìn Long Tử Nguyệt dần dần tiến lại như nhìn thấy tử thần càng ngày càng đến gần.
Long Tử Nguyệt đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi nhỏ: "Ngươi là được ai phái đến? Mặc dù ta chen ngang phá hỏng chuyện tốt của các ngươi nhưng mà ta tò mò muốn biết kẻ sai khiến các ngươi là ai?". Hán tử vừa mở miệng tính cự tuyệt trả lời câu hỏi của Long Tử Nguyệt nhưng bị nàng nhanh chóng cướp lời "Nhìn vào mắt ta và nói cho ta tên của kẻ sai khiến ngươi đến giết bạch mã nào..", tên đầu lĩnh kia lại bất tri bất giác bật thốt nên một cái tên "Phương Dung".
Long Tử Nguyệt lại hỏi: "Lý do?" hắn đáp trong vô thức: "Nghe Đại pháp sư Mộ Lâm ở Kim Hoàng Miếu nói cần tim của bạch mã để bào chế thuốc trường sinh bất lão." Long Tử Nguyệt gật đầu một cái lại hỏi: "Phương Dung hiện tại đang ở đâu?", gã kia đáp lời: "Phượng Thành" rồi nàng tiện tay vươn ra vặn gãy cổ tên kia. Long Tử Nguyệt lôi cuộn giấy nhỏ từ trong vạt áo trước ngực ra đọc thì vui mừng vô cùng vì nàng phát hiện ra hai cái tên Phương Dung và Mộ Lâm đều có trong danh sách này, đỡ vất vả nàng phải chạy ngược chạy xui đi tìm rồi.
Long Tử Nguyệt không phải loại máu lạnh, ở hiện đại nàng càng chưa từng giết người nào nhưng hành động lúc nàng xông vào giết nhau với đám người kia cứu Tiểu Ngân cứ tự nhiên đến như mây trôi nước chảy, thuận tay lật một cái, giơ tay lên là một phát là đoạt mạng, lợi dụng tốc độ cực nhanh, các giác quan nhạy cảm trời sinh của Huyết tộc mà tàn sát ngang dọc. Cái mẹo thôi miên cũng là do nàng được thừa hưởng từ ký ức của Vô Tình nên sử dụng nó gần như theo bản năng, nàng lúc ấy cũng kinh ngạc nhưng lại không có thời gian để đi suy nghĩ vấn đề đó.
Hiện tại bình tâm rồi mới nhớ ra trong ký ức của Vô Tình đã giết vô số mạng người, hèn gì động tác khi Long Tử Nguyệt giết người kia lại gọn gàng đến vậy, nhưng nàng cũng không thấy phản cảm như trong trí tưởng tượng của bản thân. Ở cái thế giới này chính là môi trường cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh vũ lực lên ngôi, kẻ yếu chỉ có một chữ "chết", ngươi không tử thì ta vong, không có sự đồng tình, không có sự nhân từ, nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Đăng bởi | lazuma |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |