Nam nữ thụ thụ bất tương thân
Long Tử Nguyệt cũng không tính tàn sát hết chỉ là bản thân các giác quan của Huyết tộc đã đủ nhạy cảm, mà chất giọng lanh lảnh cao vút kia cứ vèo vèo bay vào tai nàng thật nhức đầu, bị nha đầu kia làm phiền nhiễu không chịu được chỉ liếc mắt cảnh cáo mà đã bị chỉa kiếm vào người. Bất đắc dĩ thu lại ánh mắt lắc nhẹ đầu mỉm cười nói: "Ta nói vị tiểu thư kia có phải quản giáo nha hoàn của ngươi đến mức không có quy củ như vậy chứ? Tại hạ chỉ là kẻ đi ngang qua, cũng không nhất thiết để cho nha hoàn xua đuổi ta như đuổi tà đi?"
Vừa nghe Long Tử Nguyệt cất lời thì trong mắt vị tiểu thư kia lóe ra ánh sáng háo sắc rõ ràng không chút che giấu, quan sát kỹ lại y phục mà Long Tử Nguyệt đang mặc, liếc thấy thắt lưng có giắt một cái huyết bội. Toàn thân cao thấp đều tỏa ra bị quý khí, diện mạo cực kỳ anh tuấn bức người, giọng nói cũng rất dễ nghe, tuy là đang trách cứ nha hoàn nhà mình không quy củ nhưng nghe vào tai lại như là đang mắng yêu vậy, vội cầm khăn tay lên che miệng cười duyên nũng nịu nói: "Để công tử chê cười rồi, chút nữa về nhà tiểu nữ sẽ nghiêm trị Tiểu Trúc." còn nháy mắt mấy cái như có như không liếc mắt đưa tình.
Long Tử Nguyệt nghe xong da gà da vịt nổi lên rơi rụng đầy đất, quả là kinh khủng mà...vừa tính chắp tay chuẩn bị cáo từ để tiện việc theo dõi và làm thịt cái ả tên Phương Dung kia thì lại nghe vị tiểu thư kia nói tiếp: "Tiểu nữ họ Sở, tên Phượng Tiên, không biết tiểu nữ có thể cho tiểu nữ biết quý danh của công tử để tiện bề xưng hô không a?". Trong đầu Long Tử Nguyệt ầm một tiếng, cái này cũng quá là không khả thi đi...nàng nhớ trong cuộn giấy kia có cái tên Sở Phượng Tiên này đó nha! Vô tình vớ được một lúc hai cái tên cần phải thanh lý, Long Tử Nguyệt nội tâm dậy sóng cất giọng đáp lời: "Thì ra là Sở tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ họ Long." dứt lời Long Tử Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Phượng Tiên mang theo vẻ tò mò, thành công khiến cho ả ta tưởng rằng vị công tử ngọc thụ lâm phong trước mặt có hứng thú với ả.
Tủm tỉm nở một nụ cười mà ả cho là cực kỳ quyến rũ đáp lại Long Tử Nguyệt, dáng người đẩy đà đứng dậy từ từ ưỡn ẹo vừa đi vừa liếc mắt đưa tình về phía nàng. Long Tử Nguyệt cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, do thừa hưởng gần như toàn bộ ký ức của chủ nhân thân thể này nên việc giả vờ cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nàng chỉ đứng im đưa ánh mắt nhìn về phía hai ngọn đồi cong vuốt thoáng ẩn thoáng hiện sau lớp vải kia. Sở Phượng Tiên thấy Long Tử Nguyệt nhìn chăm chăm vào thân thể mình thì cảm thấy thật có thành tựu, ả không tin phàm là nam nhân không thể nào chống cự lại được mị lực của ả cả.
Sở Phượng Tiên đi đến bên cạnh Long Tử Nguyệt đưa cánh tay trắng muốt không tỳ vết, mịn màng như da tiểu hài tử ôm cánh tay Long Tử Nguyệt áp bộ ngực đồ sộ kia của ả, như có như không chạm nhẹ vào Long Tử Nguyệt. Sở Phượng Tiên ra sức hít lấy mùi thơm thoang thoảng của Long Tử Nguyệt mà cảm thấy như si như say, quẳng luôn cái tên nam nhân nào đó mà lúc trước ả tranh đấu ta sống ngươi chết với nữ nhân kia, ả mở miệng mời mọc: "Gặp nhau là do duyên trời, chi bằng Long công tử ngồi lại ăn chút thức ăn, uống chút trà rồi hẵng đi. Có được không?"
Long Tử Nguyệt không phản ứng gì chỉ nheo nheo cặp mắt đẹp nhìn Sở Phượng Tiên đang như con rắn quấn lấy cánh tay nàng, thở dài một hơi như có vẻ rất bất đắc dĩ nói: "Tại hạ và Sở cô nương bèo nước gặp nhau, nếu cô nương đã mời tại hạ cũng không nỡ nào từ chối một vị mỹ nhân như cô nương. Chỉ là tại hạ cũng đang có việc gấp trong người...". Long Tử Nguyệt còn chưa dứt câu Sở Phượng Tiên vội cướp lời: "Tiểu nữ thấy Long công tử chung trà ban nãy còn chưa kịp uống hay là uống một hai chung trà rồi đi cũng được, sẽ không làm mất nhiều thời gian của công tử đâu.". Nếu Long Tử Nguyệt còn từ chối nữa thì cảm thấy lộ liễu quá nên đành giả vờ nàng rất bất đắc dĩ: "Vậy tại hạ cũng không khách sáo nữa.". Sở Phượng Tiên thấy Long Tử Nguyệt đã đồng ý vội kéo tay nàng về phía cái bàn ban nãy, chờ Long Tử Nguyệt an vị Sở Phượng Tiên cung vội vã ngồi kế bên nàng tay vẫn còn quấn quýt ôm nàng.
Long Tử Nguyệt đành phải lên tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Sở cô nương xin đừng làm tại hạ khó xử." nói rồi nhẹ nhàng rút tay tránh thoát cái ôm đầy ái muội kia. Sở Phượng Tiên thấy vậy cũng không gấp gáp, đưa ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn gọi trà và vài món điểm tâm ngon của quán ra. Trong lúc chờ đợi tiểu nhị bưng trà bánh thì ngoài cửa thấp thoáng có bóng người tiến vào, Long Tử Nguyệt cũng lười quan tâm kẻ kia là ai chỉ đang tập trung tinh suy nghĩ một vài thứ trong ký ức của Vô Tình mà lâm vào trầm tư.
Sở Phượng Tiên ngồi cạnh quan sát khuôn mặt của Long Tử Nguyệt, càng ngắm càng cảm thấy ả phải chiếm cho bằng được tâm của người này, ngũ quan cân đối, sống mũi cao, mắt phượng linh động đầy cơ trí, toàn thân tuy có chút khó gần, tính tình lại mang vẻ lãnh đạm nhưng nếu thu được tâm của hắn, hắn chắc chắn sẽ coi ả là người duy nhất trong tim, như vậy vẫn tốt hơn khối kẻ trăng gió bên ngoài nhiều.
Sở Phượng Tiên thấy nam nhân ả từng muốn chinh phục Bạch Mạc đi trước bước vào trà lâu, con tiện nhân Phượng Du đi sau, dáng vẻ yếu ớt nhu nhược khiến nam nhân sinh ra lòng muốn ôm vào lòng mà hảo hảo bảo hộ. Một bộ dáng khiến Sở Phượng Tiên nhức mắt, nhưng ả cố kìm nén tâm tình khó chịu của bản thân, không muốn Long Tử Nguyệt thấy dáng vẻ chanh chua của ả chỉ đành nhỏ giọng nói với Long Tử Nguyệt đang trầm tư mà giới thiệu sơ lược qua: "Long công tử vị nam tử kia tên Bạch Mạc, là con trai của Phượng thành thành chủ, còn vị cô nương đi phía sau tên Phượng Du từ nhỏ lưu lạc bị bán vào thanh lâu nhưng nàng ta chỉ bán nghệ không bán thân sau đó được Bạch Mạc chuộc thân, hiện đang ở phủ đệ riêng của hắn, làm kim ốc tàng kiều.". Sở Phượng Tiên khôn ngoan không kể ra giữa ả và Phượng Du từng có xích mích về cuộc tranh giành nam nhân kia với Long Tử Nguyệt, ánh mắt sắc lẹm như chứa dao liếc nhìn về phía Phượng Du đầy vẻ khiêu khích.
Long Tử Nguyệt cũng không muốn dính dáng sâu vào mối quan hệ rối rắm này, nàng chỉ muốn nhanh chóng làm thịt cả ai người Phượng Du lẫn Sở Phượng Tiên kia mà thôi. Sóng mắt khẽ chuyển Long Tử Nguyệt đứng dậy khách sáo vài câu xã giao với hai vị kia: "Tại hạ họ Long, vô tình quen biết vị Sở tiểu thư mạo muội ngồi cùng bàn với tiểu thư uống chung trà đàm đạo. Hy vọng nhị vị không chê tại hạ phiền toái.". Bạch Mạc thấy ánh mắt Long Tử Nguyệt như có như không nhìn về mình, đành đáp lại: "Long công tử khách khí rồi, tại hạ Bạch Mạc còn đây là Phượng Du cô nương.", Long Tử Nguyệt nhìn về phía hai người kia mỉm cười gật nhẹ đầu một cái xem như chào hỏi lại.
Đăng bởi | lazuma |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |