Con là thuần huyết huyết tộc
Đang mãi nghĩ ngợi chợt đầu Long Tử Nguyệt thật đau, cảm tưởng như có gì đó gõ thật mạnh vào não bộ. Một lát sau hàng hà sa số hỉnh ảnh, âm thanh đánh ập vào tâm trí nàng. Long Tử Nguyệt vì đau mà ngất đi, trong lúc mê man nàng nhìn thấy một cô nương mặc lục y, đứng quay lưng về phía nàng. Long Tử Nguyệt tò mò muốn bước tới xem đó là ai thì cô nương này quay mặt lại, ánh mắt nàng ta nhìn thật xa xăm, vô hồn.
Long Tử Nguyệt định hỏi nàng ta là ai thì nàng ta nhỏ giọng nói nữa như tự nói cho nàng nghe, nữa như tự nói cho chính mình nghe: "Ta tên A Tình, Vô Tình. Ta tự phong bế linh hồn mình lại chỉ mong ca ca tỉnh ngộ thoát khỏi nỗi hận diệt môn. Ta biết là phụ mẫu ta sai, ta cũng mới biết được chân tướng sự việc khi ca ca giết phụ mẫu. Ta không nói ta vô tội nhưng ta rất thích ca ca, chỉ mong huynh ấy trút hết được nỗi hận đó lên ta, bù lại những sai lầm mà phụ mẫu ta gây ra."
Vô Tình bỗng nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì tròng mắt nàng ta biến thành màu đỏ tươi, đỏ như màu máu. Vô Tình như hoàn toàn trở thành kẻ giết người khát máu, gằn giọng nói tiếp: "Mối thù giết phụ mẫu, mối hận dày vò mười lăm năm nay Vô Phong đối với ta, ta nhất định phải đáp trả! Vô Phong mặc dù ta không thể tận tay giết nhưng nhất quyết không để hắn được sống vui vẻ!"
Lúc tỉnh lại, Long Tử Nguyệt từ từ tiêu hóa mớ thông tin trong đầu. Tuy vẫn chưa hiểu lắm về thái đột ngột thay đổi của Vô Tình nên Long Tử Nguyệt tạm gác chuyện đó qua một bên, suy nghĩ cặn kẽ vấn đề khác. Nguyên lai linh hồn khối thân thể này tên Vô Tình, phụ mẫu nàng ta sát hại cả nhà Vô Phong nhưng giữ lại mạng hắn. Chuyển hóa Vô Phong thành Huyết tộc và nhận Vô Phong làm con nuôi, do Vô Phong lớn tuổi hơn Vô Tình lúc bấy giờ nên trở thành ca ca của Vô Tình.
Vô Tình là Huyết tộc, vốn dĩ người thuộc dòng Huyết tộc luôn luôn có dáng vẻ trẻ trung, không bao giờ già đi. Nhưng thông qua ký ức của Vô Tình, Long Tử Nguyệt lại thấy được Vô Tình là được nuôi lớn, hình ảnh trong trí nhớ Vô Tình từ tấm bé đến lúc trưởng thành. Một tiểu cô nương nho nhỏ tóc tết đuôi sam chạy theo sau thiếu niên mặc bạch y đi phía trước, tiểu cô nương luôn miệng gọi với theo: "Ca ca chờ muội với..."
Long Tử Nguyệt nhận ra rằng trong suốt đoạn trí nhớ dài đằng đẵng kia, thiếu niên bạch y đó không hề già đi, nhưng Vô Tình lại từ từ trở thành một cô nương như hoa như ngọc. Vô Phong sát hại phụ mẫu Vô Tình, khiến tâm ma trong người Vô Tình trỗi dậy, Long Tử Nguyệt thấy được hình ảnh Vô Tình hóa ma phản chiếu trong mắt của Vô Phong. Cái ánh mắt đỏ ngầu, cháy rực đầy thù hận bắn thẳng vào kẻ giết phụ mẫu nàng ta.
Trước khi Vô Tình hoàn toàn mất đi lý trí khi chứng kiến cảnh ca ca tàn sát phụ mẫu, nàng đã nghe được mẫu thân trăn trối phút sau cùng, thì thầm qua năng lực truyền âm đặc thù của Huyết tộc một câu: "Vô Tình, thân thế....thật sự của con...là Thuần...Thuần huyết Huyết tộc, khả năng....sau khi giải trừ phong ấn.....của con tiền đồ vô lượng!".
Long Tử Nguyệt nghiền ngẫm câu nói sau cùng của mẫu thân Vô Tình một lúc cũng chỉ đoán chừng cái thân xác này từ trước lúc có ký ức đến hiện tại đã bị phong ấn gì đó, khóa lại các năng lực đặc biệt chăng? Long Tử Nguyệt nhớ kỹ lại từng khoảnh khắc lúc Vô Phong tàn sát phụ mẫu Vô Tình, Long Tử Nguyệt có cảm giác như linh hồn Vô Tình vẫn còn tồn tại đâu đó trong tâm trí nàng. Sự thù hận đó khiến tâm trạng Long Tử Nguyệt bị lây nhiễm, ánh mắt nàng dần chuyển sang màu đỏ như máu, tiếc là nàng lại không nhận ra tròng mắt bản thân đã có sự khác biệt.
Long Tử Nguyệt bất chợt cảm thấy có một luồng khí lạ lẫm nào đó đang chảy nhanh khắp các mạch máu trong cơ thể nàng. Luồng khí đó đi đến nơi nào thì nơi đó như bị vô số cây kim nhỏ đâm vào, đau nhức cực độ, Long Tử Nguyệt cong người cố gắng áp chế tiếng rên đang chực chờ muốn bật ra từ cổ họng nàng. Cơn đau kéo dài lâu đến độ, nước mắt theo bản năng chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Long Tử Nguyệt nhiều lần chừng tưởng muốn ngất đi nhưng lại không thể nào ngất đi được.
Cả người vừa tắm sạch sẽ hiện tại lại ướt đẫm mồ hôi, tử y sạch sẽ cũng lấm tấm những vệt máu nhìn rợn người. Chịu đựng cái đau thấu tâm can tựa như cả thế kỷ kia, Long Tử Nguyệt mê mang mở đôi mắt nhập nhèm nước mắt nhìn xa xăm. Đầu óc mụ mị đi một lúc lâu mới dần dần thanh tĩnh lại được, Long Tử Nguyệt gắng gượng lồm cồm ngồi dậy, mặc dù luồng khí đã không còn chạy tán loạn nữa nhưng dư âm đau đớn vẫn còn hành hạ nàng.
Long Tử Nguyệt nhìn y phục nhuộm đầy máu, bụi bẩn bởi ban nãy nàng vì không thể nén đau mà lăn qua lộn lại trên đất, lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, Long Tử Nguyệt ngẫm nghĩ có lẽ nàng cần phải đi tắm thêm lần nữa rồi. Chống cả hai tay lên nền căn phòng mượn lực đứng dậy, bước chân loạng choạng lê lết tấm thân nhức nhối đi về phía ôn tuyền, Long Tử Nguyệt cũng không muốn thoát y, cứ như vậy lững thững đi thẳng xuống nước.
Dòng nước ấm nóng thấm vào vào y phục, chạm vào làn da vừa trải qua sự dày vò khiến Long Tử Nguyệt run rẩy, nàng bước từng bước khó khăn, chậm rãi hòa mình vào dòng nước. Toàn thân đều nhức nhối, bước chân gắng gượng đạp vào sỏi đá nho nhỏ dưới đáy ôn tuyền, Long Tử Nguyệt có cảm tưởng như đi trên chông, thật đau nha... Nàng chậm chạp khụy một chân, ngồi dựa vào bờ đá bao bọc xung quanh hồ, mệt mỏi từ từ khép lại đôi mắt lim dim ngủ.
Long Tử Nguyệt tỉnh dậy cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, dùng ánh mắt mông lung ngó xung quanh. Long Tử Nguyệt thấy nàng vẫn còn ở trong ôn tuyền, cả thân thể dường như thay đổi hẳn, làn da trở nên trắng trẻo hồng hào, sức lực của tứ chi lại tựa hồ trở nên mạnh mẽ hơn. Còn có cái luồng khí kỳ lạ kia vẫn còn trong cơ thể Long Tử Nguyệt nhưng nàng cảm thấy nó gây đau đớn giống lần trước. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, ngâm nước rất thoải mái tuy nhiên Long Tử Nguyệt đâu thể ở trong ôn tuyền mãi được, nàng đứng dậy xoay người chuẩn bị bước ra khỏi hồ lập tức phát hiện ra một người khiến Long Tử Nguyệt chết sững....
Đăng bởi | lazuma |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |