Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Ngũ Khấu

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Nguy hiểm hơn là bây giờ lão bản lại không ở bên cạnh nàng.

Bây giờ nàng phải đối mặt với không chỉ một mà là hai con lão âm quỷ có nụ cười giống hệt nhau.

Hai chân như nhũn ra, run rẩy tiếp nhận giấy phê chuẩn, Lý Thanh Nhi duỗi ra ngón tay đếm hồi lâu.

Sau khi xác định mình không có nhìn lầm, nàng trầm mặc!

Năm mươi vạn lượng. . .

Tên bại gia tử kia, ngươi nghĩ là lão nương kiếm tiền không khổ cực sao?

Giờ khắc này nàng thậm chí cảm thấy sợ hãi trong lòng đều đã giảm bớt nửa phần, cắn răng muốn đi tìm lão bản lý luận một chút. Nhưng không biết sao đôi chân nàng lại không nghe lời, đã nhũn ra không đứng dậy nổi!

"Lý thư ký, có cần ta đỡ ngươi không?'

Hoàng Tiểu Cẩu cười một tiếng thâm trầm!

Hắn tưởng là Lý Thanh Nhi muốn đi lấy tiền cho hắn, lập tức ân cần bước lên trước muốn đỡ nàng đứng dậy x.

Nhưng cử động này ở trong mắt Lý Thanh Nhi chính là cái tên âm quỷ này đã mất kiên nhẫn, muốn đem nàng đi chôn, lập tức sợ hãi nói: "Đừng tới đây, ta cho!"

. . .

"Quả nhiên không hổ là thư ký tư nhân của Hầu gia!"

Không ngừng cất bạc vào nhẫn trữ vật, Hoàng Tiểu Cẩu kính nể nhìn Lý Thanh Nhi đang ngồi sau bàn một chút!

Tiểu nữ hài này mặc dù tu vi rất thấp, thậm chí có thể bỏ qua không tính nhưng khí phách phi phàm, có thể xưng là hào kiệt trong nữ giới.

Vung tay lấy ra 50 vạn lượng bạc, ngay cả nhìn nàng cũng không thèm nhìn một mắt!

Chỉ ngồi yên ở chỗ đó để cho mình chuyển bạc!

Cùng so sánh với nàng, mặc dù Hoàng Tiểu Cẩu là Động Thiên cảnh viên mãn Tông Sư cũng tự thẹn không bằng!

Dù sao xưa nay khi hắn phát lương cho các huynh đệ, ít nhất phải đếm ba lần sau đó mới buông tay.

Chuyển xong bạc.

Hoàng Tiểu Cẩu cười một cái với Lý Thanh Nhi bày tỏ sự tôn trọng sau đó mới giấu hai tay vào ống áo, đi theo Hoàng Lão Cẩu rời đi

"Lão cha, từ nay về sau chúng ta rốt cục không còn phải chạy trốn mỗi mùa gieo trồng nữa rồi. Có thể an tâm ở trong doanh trại"

"Ôi ôi. . ."

Lão quản gia nở nụ cười thâm trầm: "Lão tử ngươi khi nào không dám trở về vào mua gieo trồng? Chỉ là tại phế vật Trần A Man kia không dám cho nên mới liên lụy ta cũng không thể trở về."

"Đúng đúng, ta cũng vậy, đều là tại hắn!' ‌

Hai cha con nhìn nhau cười một tiếng, từng bước vui sướng giẫm lên mây trắng mềm mại mà đi về phía phủ Trần Lưu Hầu.

"Đời này bọn hắn chưa từng được cầm nhiều tiền lương như bây giờ!"

. . . .

Cùng lúc đó Trần Tri An cũng đã tỉnh hẳn, bước từng bước ung dung mà đi đến mật thất, chuẩn bị luyện thêm một đợt kiếm pháp!

Hiện tại Tử Nhân Kinh và Võ Đạo Tàn Quyển đều đã tu hành đến Hóa Hư cảnh, Kiếm Kinh vẫn còn kẹt tại Ngự Khí cảnh, hắn cảm thấy vẫn mình cần phải cố gắng thêm một chút!

Chủ yếu nhất là tiền lời từ Thanh Lâu tại thành Lang Gia đã nhập kho.

Lần này có thể thoải mái tiêu xài!

Coi như nện tiền bù vào thiên phú thì cũng phải học được một trong Kiếm Kinh cửu thức Bất Nộ Ý.

Đến lúc đó nhục thân, Âm thần, kiếm pháp ba mặt sánh ngang, hắn đã không có ngược điểm. Trong Hóa Hư cảnh hắn đã có thể xông thẳng, thậm chí to gan một chút còn có thể vượt cấp mà chiến cũng không phải là không có khả năng.

Vừa nghĩ đến đã có chút kích động.

Móc ra chìa khoá từ trong túi, trải qua chín loại kiểm tra, rốt cục mở ra cửa mật thất!

Trần Tri An cất bước mà vào, nụ cười lập tức đọng lại trên mặt.

Trước mắt của hắn không phải là nguyên khí lượn lờ đầy phòng như tưởng tượng, từng đống nguyên thạch sáng chói mắt cũng chưa từng thấy, ngay cả trĩu nặng bạc trắng cũng không có!

Chỉ có bốn mươi hai viên nguyên thạch lẻ loi trơ trọi nằm trong một góc, chứng minh Lý Thanh Nhi xác thực đã đến.

"Tiểu Thanh nhi, ai cầm tiền của ta?"

Từ Lạc Bảo Lâu đến Thiên Kim Lâu xưa nay Trần Tri An phải đi hết một khắc đồng hồ, đi nhanh thì mất khoảng nửa khắc đồng hồ. Nhưng hôm nay Trần Tri An chỉ dùng ba mươi hơi thở.

Hắn mở cửa phòng, đưa ra câu hỏi với Lý Thanh Nhi đang gục đầu xuống bàn ngẩn người!

Lý Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó lặng lẽ móc ra tờ phê chuẩn do hắn tự tay viết và đóng dấu.

Trên giấy cũng không ghi số lượng tiền cụ thể được lĩnh, chỉ có mấy chữ cong cong vẹ vẹo “quân phí của Trần Lưu Giáp có thể tự lãnh mà không cần báo cáo.”

Lý Thanh Nhi trằn trọc ngồi không yên, nhìn kỹ nửa ngày rốt cục phát hiện mấy cái chữ nhỏ “Người ngốc nhiều tiền ở trong góc”.

. . .

Trần Tri An cầm giấy phê chuẩn trong tay, giờ khắc này tờ giấy do chính hắn viết lại nặng tựa thái sơn.

"Ngươi đưa hết cho bọn hắn?"

Trầm mặc nửa ngày, hắn buồn bã hỏi.

"Hắn muốn từng đó!"

Lý Thanh Nhi thấp giọng nói.

"Hắn muốn ngươi liền cho hắn sao?"

Lý Thanh Nhi không sức sống nói: "Trong tay hắn có phê chuẩn của ngươi, ta không có lý do từ chối."

"Ai ~ "

Trần Tri An than khẽ một tiếng, biết chuyện này cũng không phải nàng làm sai.

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.