Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy đuổi

Tiểu thuyết gốc · 2679 chữ

Thương Nguyên cũng không muốn vướng vào quá nhiều rắc rối nên đã dứt khoát khoác khoác tay:

- Mày cũng bớt rảnh đi, có lẽ là tiểu thư nhà nào đó đang được vệ sĩ đưa về thôi. Không cần mày quan tâm đâu.

- Không. Mày phải nghe tao. Tao thấy chuyện này không đơn giản như mày nói. Cảm giác của tao chưa bao giờ sai, mày tin tao. Đi cùng tao xem thử giúp gì được cô ấy không.

Giờ trên gương mặt của Huyền Linh và Thương Nguyên không phải là vẻ chán nản nữa mà là đầy vẻ bất lực, nhưng đúng như tên này nói. Theo thời gian quen biết thì quả thật mỗi lần nó có linh cảm không ổn thì 100% là không ổn. Nhưng mà bọn họ cũng đâu phải siêu nhân giải cứu thế giới, những chuyện như thế này họ lo được một cũng không lo được hai. Một ngày có bao nhiêu chuyện tương tự họ quản hết được hay sao.

Đây chỉ là suy nghĩ của Thương Nguyên, còn Huyền Linh vốn đã có chút động tâm. Cùng là con gái với nhau, nếu đúng như Thanh Duy nói, thật sự cô bé có chút không đành lòng để điều đó sảy ra. Thấy vẻ mặt Thương Nguyên vẫn lãnh đạm, ánh mắt Thanh Duy phun ra lửa nóng không quan tâm đến Thương Nguyên nữa mà quyết đoán chạy về phía chiếc xe kia đã rời đi được một đoạn.

- Thằng ngốc

Thương Nguyên cũng bất lực nhìn theo bóng lưng Thanh Duy khẽ thốt lên một câu cảm thán

- Cậu... không định giúp cậu ta sao. Hoặc chí ít chúng ta cũng nên báo cảnh sát chứ.

- Không vội, quan sát trước đã. Vừa nói cậu vừa kéo tay Huyền Linh rời đi.

Thanh Duy vẫn rất kiên trì cước bộ lảo đảo chạy theo chiếc xe v250 kia. Tại một hướng khác, Thương Nguyên thân hình như sóc, trên tay đang bế Huyền Linh theo đường nhỏ mà đuổi theo chiếc xe kia, sau 10 phút, chiếc xe đã tạt lại một tập kết phế liệu tại rìa thành phố và dừng lại trước một khu contener được sắp xếp thành một khu nhà ở tạm.

- Không nghĩ lần này thằng ngốc kia lại đúng tiếp.

Thương Nguyên và Huyền Linh đang ngồi trên một tán cây thuộc về quy hoạch cây xanh vỉa hè của thành phố cách khu tập hợp phế liệu kia chừng 200 mét. Huyền Linh lúc này vẫn chưa hết hoang mang nhìn chằm chằm Thương Nguyên.

Lúc nãy khi bắt đầu đuổi theo Thanh Duy và đám người bắt cóc thì cậu ta nhấc bổng cô lên hết sức nhẹ nhàng mà chạy với tốc độ như bay đuổi kịp chiếc xe kia, thậm chí đến những đoạn có cây cối hoặc khu dân cứ thì Thương Nguyên cứ thế mà thoắn thoắt nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà khác, từ ngọn cây này qua ngọn cây khác. Làm tất cả những thứ đó.

Theo đuổi quãng đường cũng khoảng 10km mà không hề thở dốc dù chỉ một cái, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Lúc đó Huyền Linh ngạc nhiên đến mức quên mất rằng đang được Thương Nguyên bế.

Vậy những giờ đây, người vừa gây ra sự chấn động đến sâu trong nhận thức của cô như thế lại ung dung như những gì cậu ta vừa làm hết sức bình thường vậy. Như cảm nhận được ánh nhìn của Huyền Linh, nhất thời Thương Nguyên không thể làm gì khác đành lên tiếng trấn an:

- Mình biết nghi vẫn trong lòng cậu lúc này, nhưng mà giờ không phải là lúc để nói chuyện, khi nào về mình sẽ giải đáp toàn bộ.

Tuy có chút không cam lòng, nhưng trước giờ Thương Nguyên cũng chưa từng lừa Huyền Linh nên cô bé đành nén sự bức bối vì lòng hiếu kỳ xuống mà quan sát về phía khu contener.

Hiện tại Thương Nguyên có năng lực không khác gì thần linh trong mắt người phàm vì thế cậu ta cũng sẽ có những thủ đoạn không phải người bình thường có thể lý giải được. Chỉ thấy trong mắt thương nguyên đang lập lòe ánh sáng vàng, tai cũng đang giật liên tục. Tất nhiên đây đều là những thủ đoạn để thăm dò trong khu căn cứ của bọn bắt cóc kia. Chỉ là khi nhìn vào không ai biết chúng là gì. Huyền Linh nhìn thấy cũng rất tò mò nhưng cô bé biết hiện giờ cũng không phải lúc để hỏi.

Không rõ thủ đoạn hiện giờ của cậu ta là gì nhưng trong khu căn cứ bọn bắt cóc kia hiện giờ cậu ta đã nắm rõ. Bọn chúng có bao nhiêu người, thực lực từng tên ra sao. Bọn chúng đang làm gì cậu ta cơ bản đều đã nắm rõ.

Mấy tên cũng không phải bọn bắt cóc bình thường mà chúng là lính đánh thuê, nhóm này khoảng tính cả những tên đang chờ sẵn lẫn những tên vừa về có khoảng hơn 20 người đủ mọi quốc tịch. Cô gái vừa bị bọn chúng bắt có là con gái của một giám đốc công ty nước ngoài nào đó ở Việt Nam là vì gia đình đi qua đây bàn chuyện hợp tác làm ăn, vì hiếu kỳ nên đi theo coi như là du lịch.

Bọn chúng bắt cóc cô gái này là vì ép một công ty nào đó của Trung Quốc phái rút khỏi dự án gì đó mà Thương Nguyên cũng không quan tâm lắm. Chỉ biết hai công ty này đều là của Trung Quốc nhưng không biết lý do vì sao lại chọn Việt Nam là nơi đàm phám.

Nghe sơ qua thì đây là một vụ bắt cóc nhằm tranh đoạt việc làm ăn. Chuyện này đối với người thường thì không ai biết, nhưng trên thương trường lại rất bình thường, có thể nói là sảy ra như cơm bữa. Đây có thể xem như là thành phố tráng lệ nhất Việt Nam, tuy không phải đảm bảo an ninh tuyệt đối ở mọi ngóc nghách, nhưng tại những nơi sang trọng, tụ tập toàn những kẻ có tiền thì an ninh không thể quá qua loa.

Dưới tình hình như vậy mà dưới mắt thiên tử đưa người đi như thế này, hiển nhiên mấy tên này thật sự là dân chuyên, không khéo lại có những tên đang bị truy nã bởi hình cảnh quốc tế.

Thương Nguyên khẽ nhíu mày, thật ra để giải quyết đám này không có gì khó, nhưng sau đó thì sao đây? Không thể giết người, còn nếu chỉ là cứu người thì việc này không thể triệt để. Bởi vì chắc chắn một câu là thằng ngốc Thanh Duy kia sẽ không để yên cho một chuyện mà độ an toàn về sau của nó bằng không như vậy. Nếu không biết thì không quan tâm, nhưng thông tin đã đến tay như vậy cậu cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Thương Nguyên cũng rất đau đầu vì chuyện này, rõ ràng cậu ta không có nghĩa vụ phải lo cho những người không quen biết, cũng không có trách nhiệm đối với sự bao đồng của tên rảnh rỗi Thanh Duy như vậy. Thế nhưng lại không thể nhắm mắt làm ngơ mà bỏ mặc những chuyện khiến cho cậu khó chịu cứ thế sảy ra. Nghĩ đến đây cậu thở dài một tiếng:

- Tạm thời cô gái kia sẽ không gặp nguy hiểm gì, cứ chờ thêm một lúc nữa, tùy cơ mà biến thôi

Thương Nguyên hướng qua Huyền Linh thông báo, cậu trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

- 9 rưỡi tối rồi. Nếu không muốn bị ăn đòn thì có lẽ chúng ta cần phải về giao phó với phụ huynh một chút.

- Cậu định bỏ mặc mọi chuyện ở đây à? Hay là chúng ta báo cảnh sát?

Có vẻ cô bé cũng lo lắng về vấn đề phụ huynh, suy cho cùng cũng là con ngoan của mẹ, học sinh xuất sắc. Thương Nguyên lắc đầu:

- Nếu báo cảnh sát có khi mọi thứ sẽ tệ hơn, mấy kẻ này cũng không phải loại tốt lành. Với cả có lẽ bọn họ cũng có gốc gác không đơn giản. Nếu làm bừa có thể sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.

- Vậy giờ phải làm sao đây?

- Cứ về giao phó với phụ huynh trước đã.

Chưa hiểu lời Thương Nguyên nói ra làm sao, Huyền Linh đã bị cậu bế lên, thân hình khẽ động hai người đã vút lên trời cao khiến cho Huyền Linh có phần kinh hãi. Hiện giờ họ đang cách mặt đất cũng phải gần 100m trong khi chưa đầy một giây trước họ vẫn đang ngồi trên tán cây quan sát khu contener. Mà hiện giờ họ đã ở một nơi mà cô bé không thể nghĩ đến. Một luồng khí lưu hình thành quanh thân hai người họ hướng về phía bắc thành phố mà bay vút đi.

- Giờ chúng ta về nhà cho mẹ cậu và mẹ mình thấy chúng ta đã về nhà an toàn và đúng giờ, sau đó tôi sẽ quay lại đó.

- Cậu quay lại đó... vậy còn tôi?

Thương Nguyên vẻ mặt đầy hỏi chấm nhìn Huyền Linh:

- Cậu ở nhà mà ngủ

- Không được! Huyền Linh quát lên cực kỳ kiên định, Thương Nguyên thoáng giật mình khựng lại, lăng không mà đứng.

- Chứ cậu đi theo để làm gì, ở đó nguy hiểm lắm

- Mình không cần biết, mình không thể để cậu một mình đến đó.

- Bên đó vẫn còn một thằng ngốc đấy, không rõ giờ nó làm ra trò gì rồi.

Huyền Linh thoáng trầm xuống, vẻ mặt hơi ấm ức cũng không biết nói gì chỉ biết cúi đầu. Thấy vậy, Thương Nguyên tiếp tục bay đi, chưa đầy 2 phút sau hình dáng ngôi nhà thân thuộc đã hiện ra trong tầm mắt. Độ cao hạ dần, Huyền Linh liền ôm chặt lấy cổ Thương Nguyên, giọng nói nghe có chút nghẹn muốn khóc cất lên:

- Cho mình đi theo đi, mình chỉ muốn biết cậu an toàn mà thôi, cho mình ở một góc nhìn cũng được, với khả năng của cậu sẽ đảm bảo được cho mình mà đúng không?

Nghe vậy, Thương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, linh hồn lực phóng xuất tạo thành một lớp kết giới bao quanh hai người, nếu đứng ngoài kết giới này nhìn vào sẽ không thể thấy hai người nữa, hiển nhiên màn linh hồn lực này sẽ làm thay đổi nhận thức của những người xung quanh đối với hai người họ. Không còn nghi ngờ đây chính là một thủ đoạn đáng sợ nếu vận dụng được lực lượng linh hồn.

Họ đáp xuống vị trí cách nhà 50m rồi từ trong bóng tối xuất hiện, nhờ vào lớp kết giới linh hồn mà những người xung quanh cũng không nhận thấy điều gì kỳ lạ. Khi gần tới trước cổng nhà, Thương Nguyên nói với Huyền Linh một câu:

- Cho cậu 5 phút chuẩn bị, chọn bộ nào gọn gàng dễ vận động vào. Bộ này... bế không tiện.

Hôm nay Huyền Linh mặc một bộ áo sơ mi với váy xếp Hàn Quốc, cộng với một đôi giày thể thao để lộ ra một đôi chân trắng mịn. Khi nãy lúc bay cô bé được bế theo kiểu công chúa, Thương Nguyên phải luôn chú ý để không quá bất lịch sự, cũng may có luồng khí lưu bao bọc quanh người chắn bớt gió nên chiếc váy cũng khá yên phận. Bởi vậy nên hiện giờ Thương Nguyên mới nhắc nhở như vậy. Huyền Linh nghe thấy vậy, khuôn mặt đang ủ rũ, mắt đỏ hoe cũng thoáng chốc sáng lên. Nhưng có vẻ cô bé không ẩn ý trong câu nói của Thương Nguyên nên cũng thần tình vẫn rất vui vẻ, khoác tay Thương Nguyên mà đi vào nhà.

- Tụi con về rồi ạ. Bước vào nhà Huyền Linh cất lời chào

- Chắc con đi tắm rồi ngủ luôn đây ạ. Thương Nguyên cũng lên tiếng nói

- Ừ, có say không đấy? Bà Vân nhìn hai người mới cất tiếng hỏi

- Dạ không, lúc nãy đi taxi, do con bị say xe thôi.

Thương Nguyên nói rồi vào bếp lấy hai viên hoạt huyết rồi nháy mắt đưa cho Huyền Linh một viên. Đây cũng chỉ là thực phẩm chức năng, lâu lâu uống một viên cũng không có vấn đề gì. Uống xong, hai người giao phó với hai người mẹ một tiếng rồi trực tiếp đi lên phòng.

Đúng 5 phút sau, Thương Nguyên đã lăng không mà đứng trước cửa sổ phòng Huyền Linh, cô bé cũng nhanh chóng mở cửa ra, lúc này đã thay một bộ đồ thể thao với áo croptop cộng với áo khoác ngang bụng để lộ vòng eo thon thả, chiếc quần thể thao bó sát để lộ đôi chân thon dài thẳng tuốt. Trang phục tiêu chuẩn của những cô gái tại phòng thể hình. Thương Nguyên không dài dòng, phóng ra một luồng khí hóa thành trảo thủ về phía cửa phòng chốt khóa lại sau đó trực tiếp đón lấy Huyền Linh bay vút lên trời cao.

Từ nhà đến nơi của đám linh đánh thuê đường xá cô cùng lòng vòng, nhưng theo đường chim bay cộng với tốc độ siêu thanh thì chỉ mất thời gian chưa đầy 5 phút hai người đã quay trở lại. Đứng trên tán cây, linh hồn Thương Nguyên một lần nữa vận dụng thủ đoạn đặc biệt để nắm tình hình bên trong.

Một tên trong đó đang gọi điện thoại, hắn nói không phải tiếng Việt, cũng không phải tiếng Anh, đây là tiếng Trung rất lưu loát. Đang thăm dò bên trong thì Thương Nguyên bỗng thấy ở phía bên phải cách đó không xa có động tĩnh lạ, nhìn sang thì thấy là tên ngốc Thanh Duy đang rón rén từng bước tiếp cận khu contener kia, hiện giờ chỉ cách chưa đầy 50m.

“Chíu”

Đang lo do thì bỗng nhiên có một âm thanh từ hướng bên trong khu contener vang lên, không rõ là phát ra từ đâu.

“Bụp”

Một lỗ nhỏ xuất hiện ngay trước mũi chân Thanh Duy, bốc khói. Đó là một viên đạn, thằng ngốc này đã bị phát hiện. Một đám người như hung thần ác sát, kẻ súng kẻ mã tấu vây quanh chặn hết đường lui của Thanh Duy. Thương Nguyên từ xa nhìn thấy cảnh Thanh Duy cứu người không xong giờ lại rơi vào tỉnh cảnh phải chờ người đến cứu cũng từ chối lên tiếng.

Con gái người ta là đối tượng để giao dịch, còn tên này trong mắt đám người kia đến nửa điểm giá trị cũng không có. Viên đạn ban nãy rõ ràng có thể một phát xuyên táo, tiễn tên này về thế giới bên kia. Nhưng Thương Nguyên cũng không cảm nhận sát ý từ tên xạ thủ kia nên nhất thời cũng không ra tay trợ giúp Thanh Duy.

- Có lòng nhưng thiếu sức, không hiểu sao tên này vẫn chưa chừa cái thói bao đồng đó nhỉ?

Huyền Linh nhờ vào linh hồn lực của Thương Nguyên cũng khá rõ tình hình xung quanh. Cô bé ngồi trên cành cây đong đưa hai chân, nhìn về hướng Thanh Duy có chút đồng tình. Vì từ khi nãy cô bé đã thấy được bản thân mình đi theo là một gánh nặng. Thương Nguyên nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh mà ngồi tựa vào thân cây.

Bạn đang đọc Thần Lộ Hồng Trần sáng tác bởi sinhthoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sinhthoi
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.