Tiếp cận hoành tráng
Nghĩ đến mìnhn hư một tên hề Lý Nham khẽ cười xấu hổ, hướng về phía Thương Nguyên ôm quyền, cúi người. Đây là tư truyền thống biểu lộ sự cung kính của người Trung Hoa
- Vị tiểu huynh đệ này, người thật sự có cách đối phó cường giả kết đan?
Tuy nói gã học sinh trước mắt này thâm sâu, chính hắn cũng không nhìn thấu nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, dù biết với uy áp trước đó do Thương Nguyên khởi phóng mạnh hơn bản thân hắn không ít nhưng vì cấp bậc thấp hơn, cộng với việc khí thế có gì đó không giống lắm so với hắn nên hắn cũng không rõ cậu đang ở cấp bậc nào.
- Bạn tôi cũng ở trong đó, tôi đương nhiên sẽ không làm bừa. Nhưng đã nói trước đó, tàn cuộc phải nhờ đến các người, với thế lực của các người làm việc này có lẽ không khó.
Lý Nham cũng hiểu khi tiến vào đó sẽ không tránh khỏi một trận chiến, thậm chí là không nhỏ, đống lộn xộn sau đó với lực lượng một người khó mà thu xếp ổn thỏa, việc mà người thiếu niên này cần là họ có thể làm gọn gàng mớ lộn xộn đó.
- Tiểu huynh đệ yên tâm, chút việc nhỏ này ta vẫn lo được
- Với cả... Thương Nguyên trầm mặc một lát rồi nói. Ngoài tên kia ra, còn một tên nữa có lẽ mạnh hơn ông một chút, tất cả những kẻ còn lại cũng đều không phải người thường, năng lực tuy không cao, có lẽ những người phía sau ông muốn ngăn cản được chúng có lẽ vẫn được.
- Ý câu muốn nói...? Lý Nham mờ mịt trước lời nói của Thương Nguyên.
- Chuyện hôm nay, ngoài chúng ta những người đứng ở đây ra, ta không muốn bất kỳ ai khác biết đến.
Đương nhiên một cuộc chiến thảm liệt là không thể tránh khỏi, sau đó Thương Nguyên muốn có người dọn tàn cuộc, không để chuyện này lớn lên.
- Nhưng nếu động tĩnh quá lớn có lẽ sẽ khó mà che mắt người ngoài. Tuy hiểu ý nhưng Lý Nham nói ra lo lắng của mình.
- Chuyện đó bọn chúng đã làm giúp chúng ta rồi, tôi chỉ cần thêm một chút thủ đoạn là những người ngoài kia sẽ không biết gì đâu.
Lý Nham không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Một kẻ mạnh hơn ông ta đã nói thế thì ông ta không có tư cách nghi ngờ. Thấy vậy Thương Nguyên mới tỏ ra hài lòng, thân hình khẽ động, lao vút lên ngọn cây gần đó, một lúc sau trở lại với một cô gái trên tay.
- Cô gái này là bạn tôi, trong lúc chúng ta hành động, tôi muốn cô ấy được an toàn.
- Vậy để cô bé vào xe với vợ tôi đi, chiếc xe này rất chắc chắn, dù gặp phải trúc cơ cũng sẽ câu được kha khá thời gian.
Huyền Linh nghe vậy cũng thoáng chần chừ, nhưng thấy Thương Nguyên gật đầu đồng ý mới lễ phép cúi chào vị mỹ phụ phu nhân của Lý Nham và chậm rãi bước lên xe ngồi bên cạnh bà. Thấy mọi thứ đã an trí ổn thỏa, Thương Nguyên mới gật đầu, tỏ vẻ hài lòng sau đó hướng về phía chiếc contener đằng xa mặt không đổi sắc mà bước đi.
Nhìn Thương Nguyên rời đi, Huyền Linh không yên tâm mà ngó đầu ra nói lớn lời dặn dò bình an:
- Mình đợi cậu trở về.
Bỗng đằng sau có tiếng nói vang lên, tiếng nói của con gái mang chút nghèn nghẹn. Thương Nguyên cước bộ dừng lại, quay về phía sau nhìn Huyền Linh rồi bĩu môi gương mặt lộ rõ vẻ trêu tức kiểu “ngốc cũng vừa phải thôi”.
Huyền Linh nhìn thấy thế cũng hất hứng, toàn bộ cảm xúc vừa đến cũng không cánh mà bay.
Bước đến bước thứ hai thân ảnh Thương Nguyên lại quỷ dị biến mất. Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Nham cũng líu lưỡi trước tốc độ của Thương Nguyên. Không dài dòng mà phân phó người sau đó đuổi theo. Đám vệ sĩ cũng răm rắp gật đầu rồi bộ pháp bước dài, vừa lóe lên đã thấy xa trăm mét.
Nhìn theo bóng lưng Thương Nguyên biến mất, Huyền Linh có một nỗi lòng dâng lên. Mọi thứ cô bé vừa chứng kiến đã cho cô hiểu rằng mọi thứ đang sảy ra cô đều không có tư cách để can thiệp.
Cô chỉ biết rằng, người bạn cùng nhau lớn lên, người mà mẹ cô luôn dặn dò dù phải dốc toàn mạng của bản thân cũng không được để cậu ấy sảy ra chuyện ngày nào trong bất giác có chút xa lạ.
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người là bạn, nhưng thực tế cô bé luôn có cảm giác đứng sau Thương Nguyên. Cô bé biết nếu mình không có hành động gì đó, một ngày không xa cho dù là gót chân của Thương Nguyên cô cũng không với tới được, việc vượt qua cái bóng đứng sau để ngày nào đó cùng đứng với cậu sánh bước cùng không cần mơ tưởng nữa.
Huyền Linh thoáng chút run rẩy, Lý phu nhân ngồi bên cạnh thấy vậy định đưa tay hỏi thăm thì bỗng kinh ngạc vì trong mắt Huyền Linh lúc này bà đã thấy một ánh sáng lóe lên đại diện cho một lòng quyết tâm, một sự kiên định khó chuyển dời.
Bà thoáng ngẩn người rồi nhìn theo phía Thương Nguyên rời đi như hiểu ra một cái gì đó rồi chuyển ánh mắt về phía chồng mình đang phân phó sự vụ với đám vệ sĩ, trong lòng khẽ nổi lên một chút nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vì ngày xưa, bà cũng bị ánh mắt như vậy hấp dẫn.
“ Xoạt”
Cửa xe được mở ra, Lý Nham ngó đầu vào:
- Tuy tiểu huynh đệ đã lo phần chuyện chính, nhưng phần hậu sự kia chúng ta cũng phải giúp cậu ấy một tay, cậu ấy cũng chính miệng phân phó xuống. Nên hiện tại em cứ ở đây cùng với cô bé này, anh sẽ phân Lưu Cương ở lại bảo vệ.
- Anh nhớ cẩn thận, phải cứu con gái chúng ta về nhà nguyên vẹn, còn việc ở đây anh giao cho em là được.
Lý Nham cũng gật đầu, nhìn qua Huyền Linh thấy thần sắc cô bé bất an mới toan đưa tay lên xoa đầu chấn an
- Không sao, bằng hữu cô bé thực lực rất mạnh, có thêm chúng tôi chắc chắn mọi việc sẽ ổn thỏa
Nhưng tay chưa kịp chạm vào đầu Huyền Linh đã bị cô bé đưa tay cản lại, ánh mắt bất thiện nhìn Lý Nham, thanh âm băng lãnh cất lên
- Cháu tin bạn cháu sẽ không sao, nhưng đầu của cháu ngoài mẹ cháu và mẹ cậu ấy ra thì chưa có ai có thể xoa như vậy.
Lý Nham khẽ ngẩn người, trước tiên là vì không nghĩ tiếng Trung của Huyền Linh tốt như vậy, trong đầu ông ta đang nghĩ: “người Việt Nam giờ ai cũng giỏi Trung như vậy à?”.
Ban đầu ông có nói cũng chỉ nói vài câu an ủi nhưng cố gắng đơn giản và dùng thanh âm dễ nghe cùng với cử chỉ thân thiện để chấn an tinh thần đối phương chứ không nghĩ Huyền Linh có thể nghe và hiểu lại còn trả lời ông ta rất rõ ràng, nhưng hơn cả là vì thái độ của cô bé.
Từ trong ánh mắt Lý Nham có thể nhìn thấy được một sự tin tưởng, nó không vì bất kỳ lý do nào cả mà chỉ đơn giản là tin tưởng tuyệt đối, một lòng tin không gì có thể lay chuyển được. Kỳ quái là thái độ của Huyền Linh rời vào mắt ông lại khiến cho ông cảm thấy cô bé này rất đáng yêu và có cá tính, phần ông ta thấy rõ một thứ tình cảm khác khi Huyền Linh nói về Thương Nguyên.
- Chỉ có hai người được chạm vào thôi sao? Bỗng Lý phu nhân bên cạnh nghe vậy lại hỏi ra một câu đầy thâm ý
- Đúng vậy. Huyền Linh không ngần ngại mà trả lời.
Nhưng căn bản vẫn còn nhỏ, không thể hiểu thâm ý trong câu nói của bà. Cô bé quay lại nhìn bà nghi hoặc thì bỗng thấy bà đang nhìn về hướng Thương Nguyên rời đi ngẩn ra không hiểu gì
- Còn cậu bé đó thì sao, sau đó liếc mắt về phía mình, sau một lúc như hiểu ra gì đó, mặt cô bé dần đỏ lên, cúi mặt bối rối:
- Nói... bác nói cái gì vậy chứ...? Tiếng nói cất lên lộ rõ vẻ lúng túng, tiếng Việt tiếng Trung cũng trở nên lẫn lộn.
Lý Nham nhìn thấy nhìn thấy một màn này cũng chỉ cười cười rồi nhìn về phía Lý phu nhân khẽ gật đầu rồi kéo cửa xe lại. Lúc này các vệ sĩ đã tản đi đâu hết, vẻ mạt Lý Nham lúc này có chút phức tạp, ban đầu quyết định hợp tác với Thương Nguyên cũng là vì Thương Nguyên mạnh hơn ông ta nhưng trong thâm tâm vẫn có sự đề phòng thế nhưng sau đó Thương Nguyên lại mang cô bạn này đến giao cho mình bảo vệ.
Trong mắt ông ta, Huyền Linh hiện tại không khác gì một con tin. Điều này là do Thương Nguyên quá tin tưởng mình hay do cậu ta tự tin nắm chắc 10 phần thành công. Lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa, ông ta hướng về phía contener đằng xa tức tốc đạp những bước nhảy dài mà phóng đi.
“Uỳnh”
Vừa tiếp cận phạm vi 100m cách mục tiêu thì đã nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp vang lên. Nhìn tới thì thấy một tia sét như thiên lôi cuồng nộ từ trời cao đánh xuống. Tia chớp lóe lên rồi vụt tắt, nhưng dư âm nó để lại dưới kia là một biển sét đang tàn phá tiền tuyến của đám người bắt cóc kia. Đó cũng không phải là một tia sét, mà thực ra đó chính là bản thân Thương Nguyên vừa mới lao từ trên không trung xuống mang theo là một trời lôi hải.
Đòn tấn công đó tuy đã giải quyết đại bộ phận những tên thấp kém, bọn chúng bị điện giật đánh bay ra xa không rõ sống chết. Nhưng đối với những kẻ có tu vi thì cũng chỉ để lại một chút thương thế có nhẹ có nặng.
Ngay sau đó là liên tục vang lên tiếng cướp cò súng không chút chậm trễ. Điều này làm cho Lý Nham khẽ nhăn mày
- Đám người này tố chất cực tốt, bị tập kích nhưng không chút trì trệ mà có thể phản công ngay như vậy.
Dù đã có giảm thanh nhưng nếu ai nghe được vẫn có thể tưởng tượng ra một trận bão đạn. Thấy vậy, Lý Nham gấp đến độ không thể gấp hơn, con gái đang ở trong đó, lỡ đâu ăn phải đạn lạc thì con bé sẽ không thể chịu nổi.
Tuy nghĩ vậy, nhưng ông ta cũng không lỗ mãng mà xông vào mà chỉ tại chỗ phân phó đám thuộc hạ đề cao cảnh giác sẵn sàng tấn công rồi cảm nhận cảm nhận dao động nơi trung tâm của mưa đạn kia. Tuy có lo lắng cho Thương Nguyên nhưng ông ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi Lý Nham nhìn thấy được vị trí mưa đạn kia hương tới đang phát ra một luồng dao động linh lực cường đại nhưng vô cùng tĩnh lặng chặn hết những viên đạn đang oanh tạc. Ông ta biết đây là dao động của quang luân quỷ dị trước đó đã chặn một quyền của ông ta.
Sau vài giây, tiếng súng dừng hẳn, chỉ thấy tại một vị trí ngoài contener nơi nhốt con tin kia đang nổi lên một vùng khói bụi mù mịt, một luồng khí từ trung tâm đó khẽ tỏa ra thổi bay toàn bộ khói bụi để hiện ra một thân hình thẳng tắp, xung quang là hai đạo quang luân tử hắc sắc đang chậm rãi xoay quanh người rời từ từ dời về phía sau lưng, treo lở lửng tải đó tựa như anh sáng chư thiên sau lưng một tôn đại Phật.
Những tên đang canh gác kia cộng với những kẻ nổ súng ban nãy lúc này gương mặt thoáng cứng đờ. Ban nãy kẻ lạ mặt này một đường xông vào như nơi không người, chẳng hề lưu thủ mà trực tiếp một hơi đánh bay hơn 10 người đang thực hiện nhiệm vụ cảnh giới, văng ra tứ phía không rõ sống chết.
Đăng bởi | sinhthoi |
Thời gian |