Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch chiến

Tiểu thuyết gốc · 2445 chữ

Còn lại chỉ có 7 người là xạ thủ đang thực hiện cảnh giới tại những nơi cao và đã vận chuyển linh khí hộ thân mới coi như thoát được một mạng. Bọn chúng tính dùng hỏa lực tiêu diệt kẻ không biết trời cao đất dày này, nhưng một màn trước mắt này khiến cho bọn chúng có chút hoài nghi nhân sinh.

- Cường giả phương nào đây?

Chưa kịp đợi bọn chúng hoàn hồn thì đã có hơn chục thân ảnh mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, một đường phóng lên bằng nhiều thủ đoạn khác nhau mà vô hiệu hóa vũ khí nóng trong tay của mấy tên này, cả hai đều là dân chuyên nghiệp nên song phương giao tranh kịch liệt. Lý Nham cũng cấp tốc phóng đến bên cạnh Thương Nguyên, dù đã đoán ra trước nhưng thấy trên thân Thương Nguyên ngay cả một hạt bụi cũng không có cũng không kìm lòng được mà phải tỏ ra bội phần thán phục.

“Rầm”

Đúng lúc này, cánh cửa contener bỗng bật tung, một bóng người từ trong lao ra như một tia chớp nhằm thẳng hai người mà mà đánh tới. Bản năng của một người lăn lội lâu năm, hơn nữa cũng không thể để một tên nhóc đón đầu nên Lý Nham đã chủ động bước ra đón đầu thế công, nhưng hiển nhiên ông ta không phải đối thủ của người kia.

Vì kẻ vừa tập kích là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trang phục liền thân truyền thống của Trung Quốc, dựa vào dao động của lực lượng. Lý Nham có thể thấy, kẻ này mạnh hơn mình, nhưng so với Kim đan cảnh hình như có chút hơi yếu. Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nghi hoặc. Lý Nham không biết từ đâu lấy ra một cái khiên nặng nề dựng trước mặt, sau đó kết thủ ấn lập tức lôi điện nổi lên bao quanh cự thuẫn.

Nhìn thấy cự thuận lôi đình cuồng bạo, kẻ kia lộ rõ sự kiêng kỵ, chân đạp không khí miễn cưỡng chuyển hướng đang lao tới. Tên này cũng không biết từ đâu lấy gọi ra một cây cự chùy. Hắn ta bắt tại không trung xoay hai vòng rồi ném thẳng về phía cự thuẫn.

Vừa ứng phó cấp bách, lại vừa trực tiếp đón thế công của kẻ mạnh hơn mình, Lý Nham khẽ rên lên đau đơn, thân hình không giữ được mà bay ra phía sau, chật vật một lúc cộng với nương theo sức nặng của khiên mới có thể ổn định thân hình, nhưng hai chân vẫn bị kéo dài một khoảng trên mặt đất.

Ông ta kinh hãi nhìn qua Thương Nguyên, nhưng hành động tiếp theo của cậu khiến cho cho Lý Nham có chút co quắp, bộ dáng thản nhiên, tay xỏ túi quần không quan tâm đến cây cự chùy đang đập xuống, một tay phủi bay cây chùy như đang đuổi ruồi. Sau đó mặc kệ tràng diện bên này mà trực tiếp quay người thẳng về phía một chiếc contener chậm rãi bước đi. Tên kia thấy vậy vẻ mặt cũng tối xầm, không chút lưu thủ ra tay về phía Thương Nguyên

- Tiểu tử chán sống, Từ Thiết ta lại để người khinh thường vậy sao?

Một bàn tay kim thiết thành hình, từ trên trời ập tới hẳn là muốn bắt giữ Thương Nguyên trước. Thấy vậy Lý Nham cũng không để tên này làm càn, ông ta cũng thôi động lực lượng, tâm khiên nặng nề với lôi điện cuồng bạo xoay trong bay thẳng đến, một kích đánh tan cự thủ kia.

Dù Từ Thiết là trúc cơ viên mãn, chỉ còn một bước là đột phá đến kim đan nhưng đối mặt với thế công do một gã trúc cơ hậu kỳ cộng với tấm khiên kia chắc chắn không phải đồ vật binh thường tạo ra cũng không thể khinh thường, công kích hướng về phía Thương Nguyên buộc phải dừng lại để toàn lực đói phó với Lý Nham.

- Oắt con, ngươi vào được trong đó thì sao chứ, Thái Linh cũng đã là kim đan cảnh, một tên nhóc như ngươi đối phó được sao.

Mọi động tĩnh ở phía bên kia không hề ảnh hưởng đến Thương Nguyên, bước chân cậu vẫn không nhanh không chậm, vài chục giây sau đã dừng lại trước của vào của một chiếc contener khác. Cậu đưa tay lên gõ cửa:

- Mời vào. Hai chữ tiếng Anh được nói ra bởi một tiếng nói nữ nhân trong trẻo, dễ nghe.

Thương Nguyên cũng thuận thế mà mở cửa tiến vào. Nhìn vào trong, không như tưởng tưởng, đây lại là một nơi rất sạch sẽ. Đồ đạc đầy đủ sắp xếp gọn gàng, được trang trí hoa vô cùng tươi mới. Lúc mới nhìn qua còn tưởng đây là phòng của một khuê nữ nhà nghèo nào đó, vì không có tiền nên mới phải ở một nơi như thế này.

- Anh bạn nhỏ, gõ cửa phòng ta có việc gì không?

Tiếng nói dễ nghe ban nãy lại vang lên, nhìn lại thì thấy một cô gái đang ngồi sau một chiếc bàn trong, bên trên đang để một bộ ấm trà, bên cạnh là bộ ấm đun nước siêu tốc nhưng được thiết kế theo kiểu dáng cổ xưa. Cô gái này không rõ dung mạo vì trước mặt là một lớp màn che bằng vải voan màu đen, cô ta mặc một bồ sườn xám cách tân cũng màu đen, phần vai đã được cắt đi để thay thế vào đó những họa tiết của vải ren, đeo một bộ găng tay kéo đến khuỷu. Chân mang tất đùi và một đôi giày cao gót nhìn vô cùng quyến rũ, dù không rõ dung mạo cũng có thể đoán ra đây là một mỹ nhân. Từ trên người cô gái này toát ra vẻ thanh lịch, tiểu thư thế gia tương phản hoàn toàn với hoàn cảnh nơi này.

Cô ta đang bày biện trà cụ, ánh mắt linh động khẽ liếc qua Thương Nguyên rồi nhanh chóng thu hồi. Nhất thời sự đề phòng tăng lên. Tên nhóc trước mắt này tuy còn quá trẻ nhưng lại không nhìn ra sâu cạn. Dao động vừa là trúc cơ nhưng cũng không giống trúc cơ. Vừa giống kim đan cảnh nhưng cảm ứng kỹ thì cũng không phải kim đan. Suy nghĩ một lúc không đạt được kết quả thì cô ta cũng chỉ thầm lắc đầu. Tự dặn lòng rằng người trẻ tuổi trước mắt đây không hề yếu hơn cô ta, cần cẩn thận hơn.

Nước trong bình đã sôi, cô gái cầm bình nước lên, rót vào trong ấm trà nhìn vô cùng ưu nhã vừa nói:

- Ai đến cũng là khách, mời lại đây thưởng trà

Thương Nguyên cũng chậm rãi bước lại, ngồi đối diện với cô ta, ánh mắt khẽ rời nhìn ra phía sau thì thấy một cô gái khác đang ngồi trên gường, gương mặt xinh đẹp nhưng lúc này đang tái đi vì sợ, thế nhưng dù đang trong hoàn cảnh áp bức nhưng khí chất tiểu thư vẫn không lẫn vào đâu được. Ban đầu khi thấy có động tĩnh cô ta cũng vui mừng, nhưng khi thấy Thương Nguyên bước vào lại chỉ là một tên nhóc tựa như còn ít tuổi hơn cả cô khiến cho cô không thể tránh khỏi cảm giác thất vọng. Ánh mắt thu về, nhìn lên chiếc ly đang được rót nước trà vào vẫn không nói gì.

- Mời dùng.

Thương Nguyên cũng không khách sao, cầm ly trà lên hít một hơi, sau đó cậu thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm

- Long tĩnh thượng hạng, thật có ý vị. Thương Nguyên đưa ra một câu đánh giá ngắn gọn.

- Có tâm thưởng trà. Cô gái kia cũng ứng lễ một câu.

Mặc kệ bên ngoài tranh đấu đến xứt đầu mẻ trán cũng không ảnh hưởng đến trong này, ai không biết còn tưởng hai người họ là bạn chi giao lâu năm trong một buổi thưởng trà hết sức bình thường. Được một lúc, Thương Nguyên lên tiếng:

- Cô gái đó, tôi đến để đưa đi.

- Không vội. Nói rồi, cô ta cầm ấm trà lên rót nước cho Thương Nguyên

Nhưng nếu ly trước chỉ là rót nửa ly thì ly này đã quá nửa ly. Trong văn hóa trên bàn trà thì trà rót đầy ly là tiễn khách. Thấy vậy, Thương Nguyên cũng đưa ra hai ngón tay gõ 3 cái lên bàn, nhưng cái thứ 3 dẫn động một đạo kình phong phóng đến chiếc ấm trà kia, đạo kình phong khá nhu hòa với chiếc bình không làm vỡ nó, nhưng cô gái kia có vẻ không được tốt như chiếc bình mà buộc phải thu tay lại, đặt bình trà xuống khẽ vận khí đánh tan đạo kình phong kia trong thể nội. Thương Nguyên vẫn nhẹ nhàng cầm ly trà lên, hít một hơi thật sâu thưởng thức ly trà ngon này.

- Người bạn này, tuy nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh không nhỏ chút nào.

Quả thực, lúc mới ban đầu nhìn thấy Thương Nguyên cô ta cũng khá ngạc nhiên, không nghĩ kẻ đến lại là một học sinh, hơn nữa dung mạo tuấn mỹ đến yêu dị kia cũng khiến cho cô ta cảm thấy có chút không chấp nhận được, dung nhan của tên học sinh này tuy vẫn toát ra sự nam tính non nớt, nhưng khi nhìn kỹ lại hình như... còn đẹp hơn cả cô ta. Điều này khiến cho cô ta có chút lúng túng, nếu không phải do tư lịch của cô ta không tồi có lẽ cô đã trở nên thất thố chứ làm gì có một màn tiếp khách như hồi nãy.

Hơn hết là tên học sinh này lại là người đã đi qua chiến trường ngoài kia một đường thẳng tiến vào đây, trên người không dính một hạt bụi, với nhãn lực không cạn của mình thì hiển nhiên cô ta biết gã học sinh trẻ tuổi trước mắt này không tầm thường.

Điều khiến cho cô ta cảm thấy ngoài ý muốn là dù đã cố gắng đánh giá rất cao Thương Nguyên nhưng cái gọi là đánh giá cao kia vẫn ngoài dự liệu của cô ta. Một đạo kình phong khi nãy được khống chế vô cùng tinh xảo. Điều này phải được thực hiển bởi người đã tu luyện lâu năm có một độ hiểu biết đối với dòng khí cực kỳ vi diệu hoặc là đối với người có tu vi cao thâm mới có thể làm được. Nhưng tên nhóc này chắc chắn chưa đến 20 tuổi, dù là tu luyện từ trong bụng mẹ đi chăng nữa cũng không thể đạt mức độ này, với cả việc tu luyện từ trong bụng mẹ trong thời đại này là điều không thể sảy ra.

- Tôi muốn đưa người đi, cô không có tư cách quản. Thương Nguyên đặt ly trà xuống đạm mạc đáp.

Thanh âm vừa hạ xuống, khí tức trong người nữ nhân kia cũng không giữ lại chút nào mà bộc phát, cô ta biết Thương Nguyên tuy trẻ tuổi nhưng không phải hạng dễ chơi, phải hết sức mà đánh nếu không hối hận không kịp. Tuy là nữ nhưng khí từ tức tỏa ra uy áp mạnh đến mức khiến cho cô gái là con tin đang ngồi trên gường kia không thể chịu nổi, nằm rạp xuống giường. Động tĩnh trong này cũng đã kinh động đến bên ngoài, Lý Nham đang kịch chiến Từ Thiết cũng ngừng lại không hẹn mà cùng nhau hướng về phía này.

- Thái Linh ta từ khi xuất đạo đến nay chưa từng gặp kẻ nào dám nói ta không có tư cách. Giọng nói cô ta âm trầm như đang biểu lộ sự tức giận đến cực điểm. Linh lực hóa thành thực chất, hỏa diễm bốc lên, hình thành một một cây hỏa thương lao mạnh về phía thương nguyên.

Dù có mạnh mẽ đến đâu, nhưng đây cũng là một đòn tấn công toàn lực mang tính phá hủy cao nên Thương Nguyên tuyệt đối không xem nhẹ, linh lực tử hắc sắc tỏa ra bao bọc cánh tay phải. Lòng bàn tay bắt lấy mũi thương, sự phá hoại của lửa cùng với sự va chạm tạo ra kình lực xung kích về tứ phía khiến cho căn phòng thanh nhã trở nên cực kỳ lộn xộn sau đợt giao phong đầu tiên. Những thứ dễ cháy cũng đã bắt đầu bén lửa.

Thái Linh thấy đòn tấn công toàn lực của mình bị chặn đứng, ngược lại thân hình Thương Nguyên không mảy may di chuyển khiến cho cô ta cảm thấy kinh ngạc chồng chất kinh ngạc, trước đó thấy sự cuồng vọng cùng thái độ không để ai vào mắt của Thương Nguyên đã làm cho cô ta động sát tâm.

Một chiêu tung là với mục đích nhất kích tất sát nhưng không ngờ, Thương Nguyên lại cứng đến vậy. Tay tóm lấy cán thương giật về, bàn chân bùng lên hỏa diễm cũng thuận thế tung ra, một loạt những chuỗi liên kích được thi triển. Căn phòng ưu nhã giờ đây cũng đã chìm trong biển lửa.

Chiến cuộc ngoài sân bãi đã dừng hẳn khi thấy động tĩnh trong này, Lý Nham hít một hơi khí lạnh khi biết rằng khi Từ Thiết trước mắt đây cũng không phải cao thủ được Thương Nguyên nói đến trước đó. Lúc mới chạm mặt thấy đối phương mạnh hơn mình nhưng cũng chỉ là trúc cơ đại viên mãn khiến cho ông ta cũng thoáng nghi hoặc, không lẽ cậu nhóc kia tình báo sai, nhưng giờ đây khi cảm nhận được khí tức đến từ bên trong ông ta mới hiểu. Từ Thiết này vốn dĩ không đáng để Thương Nguyên liếc một cái nên khi nãy mới thản nhiên mà quay đi, mục tiêu của cậu ta là cao thủ kết đan kia.

“Rầm...”

Nóc thùng contener bật tung, có hai đạo lưu quang thuận đó phóng ra, một bóng người hỏa diễm bùng bùng quanh thân hạ xuống trước mặt Từ Thiết nhưng cũng không nhìn Lý Nham mà ngẩng lên nhìn về phía bóng người còn lại.

Bạn đang đọc Thần Lộ Hồng Trần sáng tác bởi sinhthoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sinhthoi
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.