Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý niệm độc tôn

Tiểu thuyết gốc · 2501 chữ

Thương Nguyên đứng trầm ngâm như để tiêu hóa hết một loạt thông tin Thái Linh vừa nói ra. Một lúc sau cậu mới cấy tiếng nói

- Cô muốn tôi đi cùng cô à?

- Hừ, trong tộc tôi không thiếu người mạnh, ai cần cậu đi cùng. Nhưng nếu cậu cần người bảo vệ thì có thể tham gia đoàn khám phá của gia tộc tôi. Công hiến công sức tôi có thể xin cho cậu một miếng bánh nhỏ. Thái Linh giọng nói không dấu sự mỉa mai trả lời.

- Vậy cảm ơn. Sự chiếu cố này tôi không nhận nổi. Nếu có duyên thì bảo vật sẽ tự tìm đến tôi thôi. Nói rồi Thương Nguyên xoay người kéo tay Huyền Linh tính rời đi

- Từ từ đã.

Thấy Thương Nguyên muốn rời đi, Thái Linh hốt hoảng cản trước mặt. Trên gương mặt lúc này hiễn rõ sự u oán. Rõ là chỉ muốn trêu chọc Thương Nguyên một chút, ai ngờ cậu ta thẳng thắn đến vậy.

- Tôi hôm nay đến là muốn chiêu mộ cậu. Lần trước cậu đánh bại tôi người trong tộc đã biết thế nên muốn mời cậu làm khách khanh tạm thời hợp tác trong chuyến đi này. Tôi lần này chỉ là xứ giả, nếu cậu đồng ý có thể đến gặp mặt những trưởng lão trong tộc để nói chuyện.

Thương Nguyên nhìn sâu Thái Linh một lúc, Thái Linh thấy ánh mắt kia cũng thoáng mất tự nhiên mà nhìn ra chỗ khác. Trầm mặc một lúc lâu như đang suy nghĩ, Thái Linh cũng không đốc thúc mà cứ để Thương Nguyên như vậy. Nhưng cô ả cũng không cần chờ lâu, sau một đoạn ngắn thời gian Thương Nguyên cũng đã lên tiếng đồng ý:

- Được, vậy trước hết hãy cho tôi gặp những người có tiếng nói trong gia tộc của cô trước, tùy vào kết quả mà tôi sẽ quyết định có tham gia hay không.

Ánh mắt Thái Linh lưu chuyển, tính nói gì đó nhưng lại như chìm vào sự giằng co trong nội tâm, khí tức cũng gần như không thể duy trì mà muốn bộc phát ra ngoài. Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cô ta khẽ cắn môi rồi gật đầu:

- Tôi sẽ trở về trước. Thu xếp xong tôi sẽ thông báo cho cậu đến gặp các vị trưởng lão.

Nói rồi không tiếp tục dây dưa mà dứt khoát quay người, khí tức bộc phát, thân ảnh phóng vút lên trời xanh, tiêu thất tại chân trời. Thương Nguyên cũng không nói gì thêm. Quay sang Huyền Linh bế cô bé lên, linh hồn ngoại xuất tạo kết giới phong bế giác quan của ngoại nhân rồi cũng thuận đó lao vút lên không trung. Hướng về nhà mà bay đi.

- Gì chứ, trong một hai tháng tới phải thăng hoa, tiếp đó trong một tháng tiến vào luyện khí?

Hạ xuống cách nhà một đoạn dài, Huyền Linh mặt có chút méo xệch khi nghe đến yêu cầu của Thương Nguyên.

Trước đó khi nghe cuộc hội thoại của Thương Nguyên và Thái Linh làm cho lòng hiếu kỳ của Huyền Linh nổi lên, cô bé muốn cùng Thương Nguyên đi khám phá di tích cổ đại kia. Ban đầu Thương Nguyên muốn cô bé ở nhà, thế nhưng cô bé lại cố chấp cực kỳ cứ khăng khăng đi theo khiến cho Thương Nguyên cũng bó tay chào thua. Cuối cùng cậu đưa ra một điều kiện đó là phải đủ thực lực mới được đi theo. Mục tiêu là trước khi xuất phát cô bé phải vững chân ở giai đoạn luyện khí. Cụ thể thì Huyền Linh đã không kìm được mà thốt ra.

Nghe xong giáo án tu luyện này khiến cho Huyền Linh xuýt ngất. Cô bé tuy rằng một đêm mở được 15 kinh lạc chủ chốt nhưng sự khó khăn trong đó là điều không thể chối bỏ.

- Luyện khí cảnh là khái niệm gì nữa cơ chứ?phải vững chân tại đó trước khi xuất phát, cậu không muốn cho tôi đi nên kiếm cơ à?

Huyền Linh phẫn nộ, Tụ nguyên ấn sau lưng vận chuyển, nguyên vận chuyển như một vòng xoáy tụ quanh thân Huyền Linh. Cô bé lập tức hấp thu, vận vào cơ thể, cảm nhận sức mạnh đầy tràn nên lập tức tung một cú đá về phía Thương Nguyên.

- Thật ra mà nói khai mạch không dễ nhưng cũng chẳng khó khăn như vậy đâu.

Thương Nguyên cười cười, với thực lực hiện tại của cậu thì dù là dùng thân thể trực tiếp đối đầu cũng không bị Huyền Linh làm tổn thương.

- Trước đó cảm thấy khó như vậy chẳng qua cũng cậu chưa quen và chưa thật sự nắm được bản chất của việc tu luyện này.

Thấy tấn công không có tác dụng, cô bé không hề dừng lại mà tiếp tục hấp thu rồi vận chuyển huyết khí tấn công Thương Nguyên liên hoàn, nhìn lại cực kỳ tàn bạo.

Sau một lúc, Huyền Linh cũng thở hổn hển mà dừng lại. Thương Nguyên vẫn đứng im tại chỗ, vẻ mặt lãnh đạm, trên người không dính một hạt bụi nào.

- Những kẻ tiến vào di tích kia không phải chỉ có một mình gia tộc của Thái Linh. Lai giả thì bất thiện, những kẻ vào đó đều mang tâm lý tầm bảo, tâm ý với những kẻ tầm bảo khác cực kỳ bất thiện cộng với thực lực có thể sẽ bằng thậm chí là hơn Thái Linh một bậc. Cậu nghĩ với năng lực của cậu vừa rồi sẽ làm được gì đây?

Huyền Linh nghe xong cũng không biết nói gì. Quả thật với năng lực mới hiện giờ thì cho dù tố chất cơ thể có cao hơn người thường nhưng có lẽ cũng chỉ làm vướng chân người khác.

Thấy Huyền Linh không nói gì, Thương Nguyên cũng không lên tiếng, có lẽ cô bé này cần suy nghĩ. Nhưng cậu cũng không cần đợi lâu, Huyền Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thương Nguyên, trong ánh mắt không còn tức giận lúc bị đưa điều kiện và uể oải khi nhận ra vị trí của mình nữa mà đã được thay bằng sự quyết tâm.

- Điều kiện của cậu... à không. Mục tiêu cậu đề ra tôi chắc chắn đạt được.

Thương Nguyên ánh mắt khẽ sáng lên, nhưng cũng không nói những lời thừa mà chỉ gật đầu mỉm cười. Cả hai người cứ như vậy mà vui vẻ về đến nhà. Sau bữa trưa, hai người cũng chẳng quan tâm đến bài vở vì vốn cũng không cần thiết lắm.

Sau bữa trưa, hai người liền phòng ai người nấy về để thay quần áo sau đó xuống nhà giao phó với dì Vy vài câu, nói là mai được nghỉ nên hai đứa sẽ đi chơi giải khuây, chắc sẽ về muộn. Đối phó xong, hai người liền ra khỏi nhà.

Đi được một đoạn, Thương Nguyên lại bế Huyền Linh phóng lên trời cao, nhằm thẳng phương bắc mà bay đi. Nơi mà cậu hướng đến sau 10 phút đã hiện ra. Đây là một vùng núi hoang vu tại tỉnh Lai Châu. Để tìm địa phương tu luyện thích hợp mà Thương Nguyên đã vượt gần 2000km để tìm địa phương hẻo lánh nhất cho Huyền Linh.

Nói là hoang vu vì xung quanh đây có ít dân cư cách thành phố hơn 20km, địa thế núi lại hiểm trở vô cùng khiến cho người bình thường rất ít khi tới lui, nơi này bây giờ lại đang vào mua mưa của cả nước vì thế nơi họ đang đứng ít nhất có thể nói nơi đây là một khu không có người qua lại.

Huyền Linh ngồi trên một tảng đá khá lớn, xung quanh cũng không bố trí gì thêm, cứ thế xếp bằng giữa trời đất. Sắp xếp xong, họ lập tức vào việc.

- Cái mà chúng ta đang theo đuổi chính là chúng ta chứ không phải những thứ tiên ma, thần thánh mờ mịt kia. Có những cái bây giờ nói ra cậu cũng không hiểu vì căn bản mình cũng không hiểu. Bây giờ cậu chỉ cần luôn nhủ trong lòng rằng: phải luôn bứt phá cực hạn của cơ thể. Rèn đúc thân thể vô song. Giữa phương trời đất này chỉ có ta vô địch.

Người chỉ điểm, người lĩnh hội, dự định trong buổi chiều nay là củng cổ được lưỡng mạch đã thông vào đêm qua, sau đó phải bứt phá đến vị trí xa nhất có thể đi.

- Tuy mới chỉ ở giai đoạn khai mạch vẫn chưa có nội tình, nhưng nếu cứ lỗ mãng dẫn khí khai mạch như vậy có khả năng các mạch sẽ không chịu nổi. Chỉ cần cố gắng hết sức là được. Khi nào cảm thấy không ổn thì không cần cưỡng cầu.

Huyền Linh cũng không phản đối, cô bé vốn dĩ không biết gì về còn đường này, nay có Thương Nguyên hướng dẫn nên cô tuyệt đối không dám làm trái tránh hậu quả nặng nề.

Hướng dẫn xong, Thương Nguyên đưa ra một chiếc lá, dặn dò Huyền Linh hãy ngậm trong miệng. Nếu trong qua trình tu luyện bị thiếu sót lực lượng thì hãy nhai nó. Phân phó xong xuôi, Huyền Linh chuẩn bị nhắm mắt chuẩn bị bước vào trạng thái tu luyện, nhưng sau đó cô bé lại giật ngược Thương Nguyên lại và hỏi:

- À mà Hoàng Long thế nào rồi? Hôm này mình cũng không thấy anh ta đi học. Không phải cậu đã làm gì đó anh ta rồi chứ? Huyền Linh tung ánh mắt hoài nghi về phía Thương Nguyên.

- Cậu nghĩ nhiều rồi, một chuyển cỏn con như thế thì mình làm được gì cơ chứ, chỉ là để người nhà giáo huấn lại cậu ta mà thôi.

Nghe nghi vẫn của Huyền Linh khiến Thương Nguyên cũng không biết nên nói gì, cô bé nghĩ Thương Nguyên vì mấy truyện tào lao mà đi hại người hay sao. Nhưng Huyền Linh vẫn hoài nghi không dứt, Thương Nguyên cũng chỉ đành kiên nhân giải thích:

- Cậu còn nhớ Lý lão không?

Huyền Linh nhớ lại 6 tháng trước, sự việc đó cũng là nguyên nhân mà họ gặp Thái Linh. Nghĩ một lúc cô gật gật đầu.

- Lý gia với gia đình Hoàng Long cũng có một chút quan hệ làm ăn, tôi chỉ đánh tiếng với ông ta nhờ kết thúc truyện này thôi. Cứ để nó tiếp diễn cũng chẳng có kết quả gì.

- Việc cứ như vậy mà giải quyết được à? Huyền Linh vẫn tỏ ra nghi vấn:

- Ai biết được. Thương Nguyên nhún vai và trả lời rất tỉnh, giống như mọi thứ chẳng liên quan gì đến cậu vậy.

Nghe xong Huyền Linh cũng không biết nói gì, cũng không hỏi thêm nữa:

- Vậy mọi thứ nhờ cậu. Nói xong cô nhắm mắt tiến vào nhập định.

- À từ từ. Lần này đến lượt Thương Nguyên giật ngược Huyền Linh lại.

- Sao thế?

- À thì... cậu xoay người rồi cở áo ra một chút.

Nghe xong Huyền Linh lại đỏ mặt, nhưng lần này cũng không do dự mà lập tức xoay lưng về phía Thương Nguyên sau đó cởi áo. Bờ vai mảnh mai, tấm lưng trắng nõn không tỳ vết lộ ra như đang phát sáng trước mắt Thương Nguyên.

Trên tấm lưng mảnh mai, trắng trẻo kia là một hình săm hình tròn được cấu tạo từ nhiều loại ký tự kỳ quái màu đỏ do những đường nét phức tạp tạo nên.

Thương Nguyên từ hư không lấy ra một chiếc bút lông vũ. Đây chính là chiếc bút lông vũ mà cậy dùng để tạo nên Tụ nguyên ấn hỗ trợ cho Huyền Linh hồi tối qua. Giờ nhìn kỹ lại thì thấy đây không giống những cây bút lông vũ bình thường được bán trên thị trường.

Chiều dài từ đầu mũi kim cho đến đuôi lông lông dài khoảng 30cm. Chất liệu từ một loại vật chất nhìn giống như thủy tinh, trên thân có những họa tiết khắc chìm không quá rõ ràng là hình gì. Nhưng điều đặc biệt nằm ở phần lông vũ. Nó có màu đen tuyền nhưng lại mơ hồ tỏa ra những luồng khí màu tím, trên đó là những điểm sáng lấp lánh, nhìn kỹ thì giống như đang nhìn vào một bầu trời sao trong tinh không thăm thẳm.

Cầm bút vẽ một đường, tụ nguyên ấn trên lưng Huyền Linh nhẹ nhàn bay lên, tỏa ra một thứ ánh sáng tường hòa dễ chịu.

- Được rồi. Thương Nguyên khẽ nói, Huyền Linh cũng kéo áo lên và quay người lại. Lập tức đã bị cây bút trên tay Thương Nguyên hấp dẫn.

- Cây bút này...? cô bé ngập ngừng hỏi.

Nhận ra hình như mình đang hỏi điều không nên hỏi, Thương Nguyên không phải người thường, mỗi một thứ liên quan đến cậu ta đương nhiên bất phàm. Thà rằng không có gì thì không sao nhưng nếu hỏi một thứ có liên can quá lớn thì thật sự không nên.

Giờ đây cô bé cũng biết rõ nhưng những quy tắc này nên gương mặt Huyền Linh vừa hết đỏ nay lại đỏ hơn cả lúc nãy. Nhưng Thương Nguyên cũng không để ý đến Huyền Linh có quá phận hay không mà chỉ mỉm cười nói:

- Sau này khi cậu mạnh hơn, cậu sẽ tìm đồ vật thích hợp.

Vừa dứt câu, vẻ mặt Thương Nguyên chợt trở nên nghiêm túc.

- Giờ đây mình sẽ tái tổ hợp lại tụ nguyên ấn này khiến cho bản thân nó trở nên chắc chắn và nâng cao hiệu xuất hơn. Những gì mình có thể làm cho cậu chỉ có như vậy thôi, chuyện sau đó phải do cậu tự thân thôi.

Thấy vậy, Huyền Linh cũng nghiêm túc, nhìn vào từng đường bút trong không trung lại có những họa tiết, những phù văn đang dung nhập vào tụ nguyên ấn đang điềm đạm xoay tròn trên đầu mình.

- Lần này cậu đi sâu vào trong cơ thể ra đến ngoài tứ chi, mình tạm gọi đây là tứ cực chính chính lấy 12 đường chính kinh làm chủ đạo phân ra tứ cực tương ứng với tứ chi, tức là mỗi một tay một chân của cậu sẽ có ba đường chính kinh, những kinh mạch này sẽ theo cơ thể kết nối với đạo cung, tức là những phần nội tạng trong cơ thể...

Vừa tái tổ hợp tụ nguyên ấn, Thương Nguyên vừa giải thích về những gì Huyền Linh phải đối mặt tiếp theo.

Bạn đang đọc Thần Lộ Hồng Trần sáng tác bởi sinhthoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sinhthoi
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.