Điều Tra
Phản ứng của người anh em này khiến Sử Xương Thiên tỉnh táo trở lại, nơi đây là Hoa Hạ.
Liên minh Gen là tổ chức thế giới, không thể tác động đến cách làm việc của quan chức địa phương ở Hoa Hạ.
Mặc dù cường giả ở Liên minh Gen rất nhiều, song cường giả ở Cục An toàn của Hoa Hạ cũng không ít, mà Liên minh Võ đạo cũng là một phần của Cục An toàn Hoa Hạ.
Rơi vào đường cùng, Sử Xương Thiên chỉ có thể tự mình điều tra.
Điều duy nhất khiến Sử Xương Thiên cảm thấy được an ủi chính là Tần Sắc và An Đông Áo đã cung cấp được manh mối hữu dụng.
Trước khi bọn hắn bước vào toà nhà Trung tâm gen Đông Tấn thì đã bắt gặp một tên buôn dược liệu ở ngoài cửa ra vào.
Tên buôn dược liệu này mang một chiếc túi lớn, có vẻ như vừa mới bước ra từ toà nhà Trung tâm gen Đông Tấn, tên buôn dược liệu này có tình nghi gây án lớn nhất.
Mặc dù Cục An toàn Phổ Hải hoàn toàn không phối hợp, Liên minh Gen vẫn điều tra ra được, tên buôn dược liệu này có quen biết với Phương Sùng, hai người họ còn hàn huyên một hồi lâu.
"Mau đưa Phương Sùng đến Liên minh Gen."
Sử Xương Nghĩa đằng đằng sát khí ra lệnh.
An Đông Áo lắc đầu:
"Minh chủ, e là không thể."
"Vì sao?"
Sử Xương Nghĩa nghi hoặc nhìn An Đông Áo.
Mặc dù Liên minh Gen ở Hoa Hạ không có vị thế như ở những nơi khác, nhưng dẫn một học sinh tới hẳn là đâu có chuyện gì?
Chưa kể chuyện này không thể truyền đến tai của bọn người Cục An toàn, cho dù là có lộ ra, hắn không tin Cục An toàn sẽ vì một đứa học viên mà trở mặt với Liên minh Gen.
An Đông Áo giải thích:
"Phương Sùng đã gia nhập Học viện Đại Hán Dịch, chúng ta đã đến mời người, kết quả người ta chỉ nói một câu, người của chúng ta đành phải quay về."
"Câu gì?"
Sử Xương Nghĩa tò mò hỏi tiếp.
"Người ta nói là, Liên minh Gen các người có tư cách gì? Ở đâu ra tư cách đòi người của Học viện Đại Hán Dịch chúng ta chứ? Đang nằm mơ sao?"
An Đông Áo rất không muốn nói ra những lời này, chẳng qua bị Sử Xương Nghĩa bức ép, hắn chỉ đành cắn răng thuật lại một lần.
"Là ai nói?"
Sử Xương Nghĩa ngược lại không tức giận như lúc trước.
"Quách Thanh Vinh, đạo sự hệ võ đạo của Học viện Đại Hán Dịch."
"Sao ngươi không đi tìm Trương Vĩnh Thành..."
Sử Xương Nghĩa còn chưa nói dứt lời, lập tức nhận ra mình không nên nói lời này.
Nếu như phải tìm một người xem thường Liên minh Gen nhất trên thế giới này, người đó nhất định là Trương Vĩnh Thành.
Đi tìm Quách Thanh Vinh, cùng lắm chỉ bị móc mỉa vài câu. Nếu như đi tìm Trương Vĩnh Thành, lão già này không khéo còn động thủ.
"Ngươi đi cùng Hầu Hoà Trọng, tiếp tục tra tìm manh mối khác, ta sẽ đi gặp Cù Vi Dân của Liên minh Võ đạo và Nông Y Chân của Học viện Chân Vũ, ta không tin chúng ta bị người ta giết mà còn không được minh oan."
Sử Xương Nghĩa bây giờ tức đến ói máu, hắn có hơi hối hận vì đã đến núi Côn Lôn, vận xui thì khỏi phải nói, kết quả còn khiến Liên minh Gen bị người ta đánh úp.
Giờ thì hay rồi, hắn còn không tìm ra được hung thủ.
Không phải, là có manh mối, vậy mà không có cách nào tra được. Liên minh Gen từ ngày thành lập đến nay có bao giờ chịu thiệt thòi đến mức này?
Ở bất kỳ quốc gia nào, Liên minh Gen cũng là một sự tồn tại song song. Chỉ cần trên địa cầu có Hung thú gen hoành hành, vậy thì địa vị của Liên minh Gen sẽ không mất đi chút nào.
Điều luật sắt thép này vậy mà vô dụng ở Phổ Hải, sao hắn có thể cam lòng cho được?
...
Trong nhà Khúc Vĩnh Hà, cư xá Tú Hồ, thành phố Di Lăng.
"Y Y, bây giờ không thể mở ra, còn sớm quá, mới có sáu ngày mà thôi."
Văn Hạnh ngồi bên giường Khúc Y, tận tình thuyết phục cô.
Không chỉ có Văn Hạnh, ngay cả Nhan Thuyên và Khúc Vĩnh Hà cũng đang khuyên nhủ Khúc Y đợi thêm nửa tháng.
Khúc Y lên tiếng:
"Dì Hạnh, tình hình của con thế nào thì con biết mà, mắt phải của con đã gần khỏi rồi, ngay cả mắt trái cũng đang từ từ phục hồi. Con có lòng tin, dì có thể tin con, sẽ không ảnh hưởng nhiều đâu."
Một tuần ngắn ngủi qua Khúc Y đã tu luyện kinh Lạc Thức, cô cảm giác tốc độ tiến bộ của mình rất nhanh, thậm chí cô còn hoài nghi bản thân có thể đặt chân vào hàng ngũ tu sĩ gen cấp một.
Trên lý thuyết thì sẽ không có cảm giác này, song hết lần này đến lần khác cô lại có dự cảm như vậy, đây hoàn toàn là lòng tin sau khi tu luyện kinh Lạc Thức.
Đối với đôi mắt của mình, Khúc Y cảm thấy rất ổn.
"Vậy được rồi."
Thấy Khúc Y vô cùng kiên định, Văn Hạnh đành nhìn sang Khúc Vĩnh Hà và Nhan Thuyên, đồng ý yêu cầu của cô.
Bà cũng là bác sĩ khoa ngoại hàng đầu, nếu con bé vẫn chưa hồi phục, ắt cũng không có vấn đề lớn.
Mọi người tắt đèn, tháo băng gạc ra...
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 55 |