Tu Luyện Thuật Ngự Phong
Ngay khi Đinh Hoan bắt được cá, đột nhiên hắn phát hiện trong đầm nước có một cái bóng.
Nhưng cái bóng kia nhanh chóng rơi từ trên không xuống thác nước.
Đinh Hoan vứt cá sang một bên, đứng trên bờ nhìn kỹ lại.
Lần này hắn đã nhìn thấy rõ, đúng là một cái bóng, nhưng không phải chiếu từ dưới đáy đầm nước lên mà là chiếu từ trên xuống.
Đã tới đây tu luyện hai tháng, chủ yếu là để hồi phục đôi mắt nên Đinh Hoan chưa kịp quan sát kỹ hoàn cảnh nơi này.
Tới bây giờ khi ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh thác nước là dòng chảy từ khe đá, hiện giờ trời không mưa nhiều nên dòng nước chảy hơi đứt quãng.
Có bảy tám luồng sáng loang lồ hắt xuống, sau đó hắn nhìn thấy một loài vật giống khỉ qua khe hở của đỉnh thác.
Đinh Hoan nhìn độ cao, tính từ mặt đất tới vị trí của con khỉ kia chỉ sợ lên tới sáu bảy mươi mét.
Với thực lực bây giờ của hắn, có dùng thuật Ngự Phong để bay lên sáu bảy mươi mét cũng rất khó khăn.
Nhưng không sao, bây giờ Đinh Hoan không tò mò tới mức đó. Hắn quyết định chờ tới khi nào trở thành tu sĩ gen cấp ba, sau đó tu luyện thuật Ngự Phong một thời gian trước rồi nói tiếp.
…
Con mắt bình phục khiến tâm trạng Đinh Hoan vui vẻ hơn, hắn nướng một con cá ăn tạm, rồi tiếp tục bế quan tu luyện kinh Lạc Thức.
Đúng như Đinh Hoan tiên liệu, lần này hắn chỉ tu luyện khoảng hai ngày đã cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể giống như muốn bành trướng hơn bình thường, cảm giác khổ sở tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong lại xuất hiện.
Đinh Hoan đã quen với cảm giác này, lần đó khi trở thành tu sĩ gen cấp hai, hắn cũng đau khổ giống thế này.
Xem ra nếu muốn trở thành tu sĩ gen cấp ba, tu luyện kinh Lạc Thức thì thôi không nói, mà ngay cả thời điểm lên cấp cũng đáng sợ như vậy.
Bên ngoài cơ thể Đinh Hoan bắt đầu xuất hiện từng vết thương nhỏ, chỉ có bản thân Đinh Hoan mới biết mình đang phải chịu đựng cảm giác tra tấn kinh khủng đến mức nào.
Mỗi chu kỳ của kinh Lạc Thức sẽ dấy lên một ngọn lửa cháy khắp lục phủ ngũ tạng của hắn, không những vậy, ngọn lửa này còn lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Có điều bây giờ Đinh Hoan nhất định không thể ngừng lại, một khi ngừng lại, Đinh Hoan sẽ rất khó đột phá tu sĩ gen cấp ba lần nữa.
Nguyên khí tung hoành khắp cơ thể Đinh Hoan, tựa hồ có thể khiến thân thể hắn phát nổ bất cứ lúc nào, phải nhờ chu kỳ của kinh Lạc Thức mới đẩy bớt lượng nguyên khí đáng sợ này ra ngoài.
Mặc dù lượng nguyên khí bị đẩy đi vẫn tiếp tục thiêu đốt và tra tấn thân thể của Đinh Hoan, song đối với Đinh Hoan mà nói, ít ra vẫn tốt hơn là bị nổ chết.
Tình thế dày vò này kéo dài đến ngày thứ ba, đến khi đôi mắt của Đinh Hoan cũng bắt đầu rướm máu thì Đinh Hoan đã cảm nhận được cơ thể mình dường như đã mở ra một hướng đi hoàn toàn mới.
Lượng nguyên khí cuồng bạo kia dường như đã tìm được điểm phát tán, nháy mắt nguyên khí khuếch tán toàn bộ cơ thể hắn, trở thành một nguồn năng lực cực kỳ sung mãn.
Đinh Hoan thở phào một hơi, bước vào hàng ngũ tu sĩ gen cấp ba.
Hắn vừa tiếp tục tu luyện kinh Lạc Thức để ổn định tu vi, vừa nghĩ cách thay đổi công pháp này.
Thêm hai ngày trôi qua, tu vi của Đinh Hoan dần bình ổn hơn, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu sĩ gen cấp ba.
Hắn cũng tạm ngừng suy nghĩ cách sửa đổi công pháp, thật ra trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều lý luận công pháp có liên quan đến vấn đề này, có điều tu vi của hắn quá thấp nên không thể lý giải.
Dùng năng lực hiện tại để sửa đổi công pháp ở mức độ như kinh Lạc Thức thì không khác gì tìm đường chết.
Bây giờ hắn có thể sửa đổi những công pháp có cấp độ không cao, nhưng những loại công pháp này lại không có mấy tác dụng với hắn.
Đi ra ngoài lều vải, Đinh Hoan bắt đầu tu luyện thuật Ngự Phong.
Từ khi có được thuật Ngự Phong, Đinh Hoan vốn muốn tu luyện thuật pháp này đến mức cao nhất, có điều hắn vẫn chưa có thời gian tu luyện thuật pháp này.
Hiện tại hắn đã là tu sĩ gen cấp ba, trong thời gian ngắn cũng khó mà tiến bộ thêm, chi bằng ở sơn động này chuyên tâm nghiên cứu tu luyện thuật Ngự Phong.
Thuật Ngự Phong cũng không phải là thuật pháp quá phức tạp, chỉ cần có nội khí và pháp quyết hành khí mà thôi.
Nếu muốn tu luyện thuật Ngự Phong đến đỉnh cao, chỉ cần không ngừng thử nghiệm, đến khi thuần thục mới thôi.
Đinh Hoan là một người có thể chịu được sự nhàm chán, hai trăm năm lang thang trong vũ trụ đã rèn luyện tâm tính của hắn.
Nửa tháng trôi qua, ban ngày Đinh Hoan tu luyện thuật Ngự Phong, ban đêm tiếp tục tu luyện kinh Lạc Thức.
Sau khi bước vào cảnh giới tu sĩ gen cấp ba, Đinh Hoan cảm nhận được bản thân tiến bộ chậm hơn. Có điều vẫn nhanh hơn so với tu luyện ở bên ngoài.
Bây giờ khi Đinh Hoan thi triển thuật Ngự Phong, hắn có thể dễ dàng bay lên cao hơn ba mươi mét, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống như một chiếc lá rơi.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 60 |