Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác Dụng Tâm Lý

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Theo Đinh Hoan, cho dù Đại Hoang Kim Viên sử dụng dược liệu này thì cũng chỉ có thể ăn thôi, không thể làm gì khác.

Sau khi nuốt vào dược liệu, Đinh Hoan cảm giác được nhiệt độ ở đôi mắt lại tăng lên, giống như một luồng nước ấm không ngừng đổ xuống hai mắt.

Tình huống này có hơi khác tưởng tượng của Đinh Hoan, hắn biết Đại Hoang chi nhãn, cũng biết Đại Hoang chi nhãn thực chất là con mắt thứ ba của Đại Hoang Kim Viên, con mắt này vốn dĩ sẽ xuất hiện ở giữa trán.

Bây giờ hắn đã dung hợp thuốc biến đổi gen Đại Hoang chi nhãn, mi tâm lại không có phản ứng gì, hai mắt thì lại có.

Một tiếng sau, hai mắt khôi phục như thường, Đinh Hoan nhìn xung quanh, có vẻ rõ ràng hơn một chút. Nhưng có lẽ đây chỉ là tác dụng tâm lý thôi, trên thực tế có vẻ hắn không hề thay đổi.

Thành phố Hoa, trung tâm quốc tế Thiên Vân.

Ở đây có chuyến bay thẳng tới Dakar.

Ở thời đại mà thú biến dị gen hoành hành khắp nơi này, không có nhiều người ngồi máy bay lắm. Bởi vì thú biến dị gen biến bay đáng sợ hơn nhiều so với thú biến dị gen trên đất liền.

Nhưng chuyến bay này được bảo đảm, bởi vì đây là chuyến bay thẳng tới hành lang phòng tuyến của nhân loại.

Những người ngồi trên chuyến bay này có một số người là cường giả và giới tinh anh, vì thế đây là chuyến bay không được phép để thú biến dị gen chặn đường.

Mỗi lần phi hành sẽ có hai chiếc phi cơ chiến đấu X99 của Hoa Hạ bảo vệ.

Khi Phương Sùng và Athy đi theo thầy Quách Thanh Vinh của học viện Đại Hán Dịch tới trung tâm quốc tế Thiên Vân, ở nơi này đã có hơn ba trăm người tới sớm hơn.

Không những học viện lớn Lam Tinh mà còn có Liên Minh Gen, Liên Minh Võ Đạo và sở An Toàn, sở phòng vệ biên giới Hoa Hạ và thành viên của tổ chức tình nguyện tư nhân.

"Phương Sùng!"

Phương Sùng vừa tới nơi đã nghe thấy một người kích động gọi tên mình.

Phương Sùng quay lại gặp Lữ Tử, hắn ta vừa cười vừa đi về phía này, sau đó vỗ vai Lữ Tử:

"Ta biết ngươi sẽ tới mà."

Nói xong Phương Sùng còn quay sang nhìn xung quanh.

"Không cần tìm, Lý Uyển Nhiên không tới."

Lữ Tử biết Phương Sùng đang nhìn cái gì.

Phương Sùng hừ lạnh:

"Sau này coi như ta không quen biết người phụ nữ này."

"Phương Sùng, tính cách của ngươi rất thẳng thắn. Nếu không muốn quen biết thì để trong lòng là được, đừng nói ra ngoài."

Lữ Tử khuyên.

Sau đó hắn ta cảm giác được thực lực của Phương Sùng không hề yếu, có lẽ còn mạnh hơn cả hắn ta rồi.

Tu vi vừa thực lực của Phương Sùng vẫn luôn thấp hơn hắn ta một ít, hình như bây giờ đã mạnh lên. Có vẻ dù không có công pháp tiếp theo cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn ta.

Nhưng không hiểu sao hắn ta không có công pháp nối tiếp thì tại sao Phương Sùng lại có?

"Phương Sùng, ngươi đã cấp mấy rồi?"

Lữ Tử hỏi.

Phương Sùng bật cười, lúc định nói thì thấy một cô gái tới gần.

Khi thấy người phụ nữ kia, Phương Sùng đã kiềm lại không nói chuyện. Vì đó là Tần Sắc, viện trưởng Vũ Mạch Sơn Tràng, là người phụ nữ hắn ta khinh thường nhất.

"Phương Sùng, Lữ Tử, đã lâu không gặp rồi."

Tần Sắc cười tủm tỉm chào hỏi.

Phương Sùng làm như không nghe thấy, nói về thực lực, hắn ta tin mình không cần sợ người phụ nữ này.

Nếu đã vậy cần gì phải khiến tâm trạng khó chịu?

"Viện trưởng Tần."

Lữ Tử chủ động chào hỏi.

"Nhìn có vẻ hai người các ngươi đều là học trò chân truyền của Đinh Hoan cả, thực lực của Uyển Nhiên yếu hơn chút nên phải ở lại học viện, còn các ngươi dám tới tiền tuyến, không tồi."

Dường như Tần Sắc không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tủm tỉm nói.

"Nghé con như ngươi tới tiền tuyến khả năng cao sẽ không thể quay về được, các ngươi thực sự rất giỏi."

Một nam sinh bước ra từ phía sau lưng Tần Sắc, bật cười nói.

Gã là sinh viên Vũ Mạch Sơn Tràng, khi thấy Phương Sùng chỉ là một sinh viên lại dám không thèm để tâm tới viện trưởng thì châm chọc.

"Còn ngươi là ai?"

Phương Sùng lạnh lùng hỏi.

"Ta là Dương Sùng Ngạn, tu vi không cao, chỉ là một tu sĩ gen cấp hai mà thôi. Nếu ngươi bằng lòng có thể so tài với ta thử xem."

Phương Sùng Ngạn khiêu khích nói với Phương Sùng.

Tu sĩ gen cấp hai mà cũng muốn so tài với mình? Phương Sùng im lặng nhìn gã.

Lúc lão viện trưởng cho hắn ta ba viên đá Nguyên Khí, cộng thêm Athy đã nói cho hắn ta biết kinh nghiệm khi tiến vào tu sĩ gen cấp bốn, hiện tại hắn ta cũng đã trở thành tu sĩ gen cấp bốn rồi.

Phương Sùng nghĩ có lẽ hắn ta không cần ra tay, chỉ cần đánh ra một luồng phong nhận cũng đủ giết chết gã.

"Sùng Ngạn, đừng làm loạn, chúng ta phải tới tiền tuyến ngăn cản thú biến dị gen. Nếu không mau chóng khởi hành, cứ tranh cãi ở phi trường như thế sẽ khiến người ta chê cười."

Tần Sắc mắng.

Dương Sùng Ngạn cung kính đáp:

"Vâng thưa viện trưởng."

Phương Sùng giơ ngón cái lên, nói:

"Lợi hại quá, tu sĩ gen cấp hai, có mấy Phương Sùng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của ngươi đâu."

"Phương Sùng, chúng ta đi trước thôi."

Lữ Tử kéo Phương Sùng, bởi vì hắn ta chắc chắn Phương Sùng giỏi hơn Dương Sùng Ngạn rất nhiều, có lẽ còn lợi hại hơn cả hắn ta.

Đi tới một góc kín, Lữ Tử vội hỏi:

"Phương Sùng, ngươi nói cho ta biết đi, có phải ngươi đã trở thành tu sĩ gen cấp bốn rồi không?"

Phương Sùng gật đầu, nói:

"Đúng, ta là tu sĩ gen cấp bốn."

"Hả, vậy sao ngươi có thể tu luyện phần công pháp tiếp theo? Thầy Đinh Hoan đã tới sao?"

Lữ Tử vội hỏi.

Phương Sùng vỗ vai Lữ Tử:

"Thầy chưa tới, là do trước khi chúng ta lựa chọn học viện ta đã vừa hay gặp được thầy Đinh Hoan. Sau đó hắn đã nhân tiện truyền thụ phần công pháp tiếp theo cho ta. Còn nói với ta là, nếu gặp ngươi hãy truyền thụ công pháp cho ngươi."

"Mẹ kiếp, sao thằng nhóc nhà ngươi không đi tìm ta?"

Lữ Tử rất tức giận, nếu có công pháp hắn ta đã trở thành tu sĩ gen cấp bốn từ lâu rồi.

Bạn đang đọc Thần Thoại Chi Hậu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.