Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Phải Không 2

Phiên bản Dịch · 1245 chữ

Đang khi nói chuyện, ông còn chỉ vào kẽ hở giữa mấy rễ cây nhô lên, ý tứ đây chính là vị trí cuộn da xuất hiện.

Đinh Hoan nhìn sang, nơi đó giống như một tấm bia mộ.

Lão già nhặt ve chai vừa nói được một nửa thì trong mắt lộ ra kinh hỉ, ông lập tức kéo tay hắn rồi chỉ vào vị trí vừa rồi.

Từ xa Đinh Hoan đã thấy ở vị trí mà lão già chỉ thật sự xuất hiện một món đồ cùng chất liệu với cuộn da, bên trên viết những thứ giống như là một môn công pháp tu đạo.

Đinh Hoan bất động, đây chính là cuộn da đã nói về công pháp gen.

Thật sự là quá quỷ dị, cũng quá kỳ quái.

Không đợi Đinh Hoan suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, hắn đã thấy đồ vật trong tay lão già đột nhiên biến mất, giống như băng tuyết tan biến.

Lập tức từ trong cổ họng của lão giá phát ra từng đợt ách ách, theo đó lão già ngã phịch xuống đất, không còn hơi thở.

Thật là lợi hại!

Đinh Hoan hít vào một ngụm khí lạnh, vô thức lùi lại hai bước.

Chất độc đơn giản mà lợi hại, bây giờ hắn đã có thể chắc chắn, cuộn da trên tay mình cũng như công pháp giả đột nhiên xuất hiện đều là do có người cố tình sắp đặt ở sau lưng.

Người này để lão già dẫn hắn tới Liên minh Gen, sau đó chờ lão già quay lại thì giết chết lão già diệt khẩu.

Thu hoạch to lớn nhất trong suốt quá trình này chính là Đinh Hoan hắn, bản thân được cứu, con mắt được khôi phục, còn rời khỏi Địa Cầu.

Đinh Hoan chợt nhớ tới, chẳng lẽ người này tính ra được nhiều năm sau đó, khi Địa Cầu tiến vào thời điểm luân hồi lần thứ ba, hắn sẽ được Liên minh Gen cứu vớt, sau đó theo Liên minh Gen rời khỏi Địa Cầu, chuyển đến Trường Dịch đại lục?

Nếu đúng như vậy, vậy người này thật sự đáng sợ.

Nếu Hung thú gen cứ tiếp tục tàn phá bừa bãi như thế này, nhân loại ở Địa Cầu có thể sẽ bị tuyệt diệt.

Kiếp trước hắn rời khỏi Địa Cầu, chuyện sau đó hắn cũng không rõ.

Nhưng tại sao đối phương lại cứu mình? Đồng thời hao phí nhiều tinh lực như vậy để suy tính cho tình hình của Đinh Hoan hắn nhiều năm sau đó?

Như thế này cũng chưa hết, tại sao hắn lại có cơ duyên, trùng hợp nhận được cuộn da lưu giữ ký ức của đối phương?

Ký ức ở cuộn da đó nói là nghịch thiên cũng không quá lời.

Nhìn lão già nằm chết trên mặt đất, trong lòng Đinh Hoan càng bất ổn hơn.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một lý do mà chính mình cũng không dám tưởng tượng, cuộn da này kỳ thật là do hắn để lại.

Chẳng lẽ hắn từng là một tôn đại thần ở thời đại thượng cổ, đồng thời biết mình sẽ chết, mà rất nhiều năm sau đó sẽ có một kiếp sống này?

Bởi vì biết vậy nên người đó mới hao phí rất nhiều tinh lực sắp xếp những thứ này, nguyên nhân là vì mạng sống.

Bằng không thì không hợp lý.

Có ai sẽ vì một người không dính dáng đến mà tính toán nhiều như vậy?

Chỉ có bản thân vì bản thân, mới tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy để sắp đặt hết thảy. Nếu thật là vậy, trước kia hắn đã từng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt*.

*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Đinh Hoan càng nghĩ càng tê cả da đầu, chuyện này không phải không được, mà là quá có khả năng.

Ngẫm lại mấy tác giả của các tiểu thuyết thần thoại như Phong Thần Diễn Nghĩa, Tây Du Ký, nếu giả thiết mà mình suy đoán chính xác, những tác giả này thật sự là những người ở thời đại tiên thần ngã xuống rồi trùng sinh.

Bọn họ nhờ có một vài ký ức mơ hồ trong đầu nên mới viết ra những quyển tiểu thuyết tiên thần giống như chuyện đã từng xảy ra.

Vậy cớ gì hắn không phải là đại năng trong quá khứ?

Trong tiểu thuyết, ở thời đại tiên thần, có nhiều đại năng có thể thôi diễn quá khứ tương lai, nếu như nghi ngờ của hắn là đúng thì chẳng lẽ hắn là vị đại năng nào đó chuyển thế?

Mãi một hồi lâu, Đinh Hoan mới tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua thi thể lão già, trong lòng có chút khó chấp nhận suy đoán của chính mình là sự thật.

Nếu như hết thảy thật sự như hắn phỏng đoán, vậy thì tính cách trước đây của hắn chắc chắn không phải là điều hắn thích bây giờ.

Trước mắt mặc dù lão già nhặt ve chai này vì tư lợi như cũng xem như là người cứu hắn. Một người như vậy lại bị tính toán diệt khẩu.

Đinh Hoan thở dài, đưa tay ném một quả cầu lửa, giúp lão đầu hoá thành tro bụi.

Hắn không dám tới gần cái cây này, chỗ cái cây này hết sức quỷ dị.

Rốt cuộc có phải là hắn sắp đặt hay không thì cũng chỉ là hắn phỏng đoán thôi. Với thực lực của hắn bây giờ, tốt nhất vẫn nên tránh xa.

Lúc Đinh Hoan chuẩn bị rời đi, bên rìa thần niệm xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ.

Hắn biết cô gái kia, đó là La Hâm Vi, người hắn từng thầm mến nhiều năm.

La Hâm Vi xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, cô gái này chính là đạo viên của Đại học Thượng Võ ở Lạc Hà.

"Là ngươi? Tiểu Đinh... Đinh Hoan?"

La Hâm Vi rõ ràng cũng nhìn thấy Đinh Hoan, cô kích động lên tiếng.

Chàng trai đi bên cạnh La Hâm Vi có dáng người cao lớn, hơn nữa còn rất đẹp trai. Đinh Hoan cao chừng một mét tám, tên này còn cao hơn hắn nửa cái đầu.

Tình cờ gặp được La Hâm Vi, Đinh Hoan cũng không quá mừng rỡ, hắn chỉ gật đầu, thuận miệng chào hỏi một câu rồi xoay người định rời đi.

Hôm nay gặp phải sự tình quá mức quỷ dị, quay về hắn phải nghiên cứu cuộn da này một chút. Còn có cần nghiên cứu cây cổ thụ quỷ dị này không thì hắn vẫn muốn cân nhắc thêm.

"Chờ đã, Đinh Hoan, bọn Phương Sùng thật sự là do ngươi dạy dỗ sao?"

La Hâm Vi kích động đuổi theo mấy bước, người còn chưa tới mà giọng nói đã tới trước.

"À, chủ yếu là thầy Cảnh dạy bọn nó, ta chỉ dạy cái mình cần dạy thôi."

Đinh Hoan không muốn tán dóc với cô gái này, chỉ trả lời qua loa rồi đi tiếp.

"Ngươi chính là Đinh Hoan?"

Chàng trai cao lớn sau lưng La Hâm Vi lên tiếng.

---

🩸THANH SƠN: Xuyên giữa đô thị tiên hiệp, hài hước, khoa huyễn…🩸

Bạn đang đọc Thần Thoại Chi Hậu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.