Bán Nhà
Hình Hải lấy giấy tờ bất động sản ra phe phẩy:
"Ta mới mua lại từ tay Đinh thiếu, vậy nên bây giờ nơi này nhà của ta. Ta đuổi người ngoài ra khỏi nhà mình, ngươi nói ta nghe xem ta phạm luật gì hả? Đi báo cảnh sát đi, bằng không ta cho ngươi thêm hai bạt tai nữa nhé."
Công ty bất động sản Hữu Nguyên cũng không phải loại công ty sạch sẽ nghiêm chỉnh gì, đừng nói là có giấy tờ như bây giờ, cho dù không có giấy tờ thì bất động sản Hữu Nguyên cũng sẽ cưỡng đoạt chiếm lấy ba phần.
Huống hồ từ cách nói chuyện của Đinh Hoan, Hình Hải đã nhận ra việc hắn rất ghét hai người giúp việc này.
"Sao lại thế được? Không thể nào có chuyện đó, dựa vào đâu mà hắn..."
Kế Xuân Phù nhìn tên và số nhà ghi rõ trong giấy tờ bất động sản, hoàn toàn không thể hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Làm giả giấy tờ bất động sản? Chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không làm như vậy. Hiện tại chỉ mới có Hung thú đột biến gen hoành hành, không phải giai đoạn trật tự xã hội sụp đổ.
Từ sâu trong tiềm thức của bà ta vẫn còn cho rằng căn hộ này là của mình, dựa vào đâu mà Đinh Hoan dám bán nhà của bà ta chứ?
Phó Mai nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Cái tên súc sinh này, không ngờ lại dám bán nhà."
Cô ta đã lên kế hoạch xong hết từ lâu rồi, sau khi bán căn hộ này đi thì cô ta sẽ tới Phổ Hải để tham gia buổi đấu giá sắp tổ chức ngay lập tức.
Chỉ với mười triệu liên minh tệ thì khó mà mua được thuốc biến đổi gien theo con đường chính quy cho cô ta sử dụng.
Chỉ có trong những buổi đấu giá thì mới có những loại thuốc biến đổi gen còn thiếu sót, hoặc là số liệu sau khi dung hợp không đủ mạnh.
Khác với những nghiên cứu khác, thuốc biến đổi gen chưa được hoàn thiện có thể sẽ khiến con người tử vong.
Thường thì hầu hết những liều thuốc biến đổi gen được mang tới buổi đấu giá đều không quá tệ, cùng lắm là không đoán trước được hậu quả thôi.
Nhưng kế hoạch của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu đã thất bại rồi sao? Từ khi nào mà cái tên vô dụng kia lại quyết đoán đến thế, còn tự bán nhà nữa chứ?
"Mai Mai, chúng ta đi nói với Đinh tổng đi, kêu hắn lấy lại căn hộ này, dù sao chúng ta cũng làm nhiều chuyện giúp hắn như vậy mà..."
Kế Xuân Phù tức tới mức môi phát run.
Theo suy nghĩ của bà ta thì căn hộ này vốn là của bà ta, Đinh Hoan có tư cách gì mà bán nhà của bà ta chứ?
Giờ phút này bà ta đã quên mất chuyện mình chỉ là một người được Đinh Bách Sơn thuê tới để chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của Đinh Hoan, chẳng qua chỉ là người giúp việc của Đinh Hoan thôi.
Phó Mai vẫn còn tỉnh táo hơn Kế Xuân Phù một chút, cô ta lắc đầu, nói:
"Nếu như là trước đó thì còn có khả năng, chứ bây giờ thì không được nữa rồi."
"Vì sao?"
"Bây giờ Đinh tổng phải xã giao với đại lão các phương mỗi ngày, lấy đâu ra thời gian để giải quyết mấy chuyện nhỏ nhặt của chúng ta chứ, nhưng có chuyện này rất lạ..."
Phó Mai nhíu mày, cô ta không hiểu tại sao Đinh Hoan còn chưa chết? Dựa theo hiểu biết của cô ta đối với Đinh Tiệt, thì lẽ ra Đinh Hoan đã bị xử lý vào lúc Đinh Tiệt tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Bách Ngọc rồi mới phải.
"Lạ cái gì?"
Kế Xuân Phù không nghĩ được tới chuyện này.
Phó Mai hừ một tiếng:
"Cái Đinh Hoan tên vô dụng này, dám chọc Phó Mai ta. Chờ khi nào ta trở thành người có gen dị năng thì chắc chắn ta sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
...
Trong khi đó Đinh Hoan đã ngồi trên chuyến xe lửa tới Phổ Hải rồi, bởi vì có tiền nên lần này Đinh Hoan không tự làm khổ mình, mua một vé hạng thương gia.
Hiện tại Hung thú đột biến gen tăng nhiều, chỗ nào càng xa thì Hung thú đột biến gen thì càng nhiều.
Khả năng phá hoại của Hung thú đột biến gen quá lớn, đã có vài tuyến đường sắt bị phá hư, sau đó cứ phải sửa chữa liên tục.
Trước kia đi xe lửa từ thành phố Lạc Hà đến thành phố Bồ Hải chỉ cần năm tiếng, vậy mà bây giờ phải cần ít nhất là trên mười hai tiếng.
Nhìn những thôn xóm chỉ còn lại những vách tường đổ nát thỉnh thoảng xuất hiện thoáng qua ngoài cửa sổ, trong lòng Đinh Hoan không khỏi thở dài một hơi.
Những thôn xóm hoặc là thị trấn này đều bị Hung thú đột biến gen phá hủy, theo sự phát triển mạnh mẽ của Hung thú đột biến gen là không biết bao nhiêu người vô tội đã táng thân trong miệng chúng.
Đây không phải chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn vì thôn dân không có vũ khí nóng, mà cho dù có vũ khí nóng thì cũng không ngăn cản được Hung thú đột biến gen,
Có một vài con Hung thú đột biến gen tiến hóa quá mạnh, đến mức làn da thô ráp có thể ngăn cản súng đạn bình thường.
Còn quân đội thì lại không thể đóng quân cạnh mỗi một thôn xóm và mỗi một tuyến đường sắt mãi được.
Hung thú đột biến gen di chuyển rất nhanh nên có khi cả thôn xóm đã bị phá hủy rồi mà viện binh còn chưa tới nơi.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 130 |