Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Đạo Thành

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

“Cái gì? Hoả Vân Đế Quốc và Sơn Vân Đế Quốc sắp khai chiến??”

Công Tôn Tuyết đang nằm nghỉ trong lòng của Mộc Chiến, bỗng ngọc bội truyền thanh vang lên tiếng cấp báo của Hàn Tuyệt Đại Trưởng Lão.

“Đúng là như vậy, ta mới nghe được tin tức từ bên Nam Vực truyền đến, thưa Các chủ!”

Hàn Tuyệt Đại Trưởng Lão chắc như đinh đóng cột nói.

“Có biết tại sao không?!” Công Tôn Tuyết hồ nghi hỏi.

“Bẩm Các chủ, ta cũng không rõ nữa, chỉ biết hai bên đang giương cung bạt kiếm tại U Minh Đảo.” Hàn Tuyệt đáp.

U Minh Đảo là một nơi hoang vu, hiểm trở, nằm chênh vênh giữa hai Sơn Vân và Hỏa Vân Đế Quốc. Đảo này ẩn mình trong biển sương mù dày đặc, nơi mặt trời dường như chẳng bao giờ chiếu rọi tới. Hào quang tĩnh lặng mà âm u, tựa như một vùng đất bị quên lãng giữa cõi đời.

Địa thế nơi đây hiểm trở, núi non chập chùng, từng ngọn núi đá sắc bén tựa đao kiếm, vách đá dựng đứng, lởm chởm bao quanh hòn đảo. Bên dưới là biển sâu đầy sóng dữ, quanh năm ầm ầm như những tiếng gọi hồn ma từ cõi âm ti.

U Minh Đảo không có sinh vật nào bình thường sinh sống, cũng không có tài nguyên dị bảo gì nên không đế quốc nào muốn tranh giành.

Nhưng hai quân đang giương cung bạt kiếm ở U Minh Đảo, bởi vì nơi này có tính chiến lược rất cao, nằm giữa hai cường quốc nên muốn đi qua nước kia phải đi qua U Minh Đảo.

“Còn tin tức gì nữa không??” Công Tôn Tuyết sau khi nghe tin, bĩnh tình hỏi tiếp.

“Tin tức.. À, bên Thiên Bảo Thành, Đan Thành, Địa Minh Thành cũng báo về tin tức, họ đã phát hiện được Huyết Linh Thôn Thiên Trận, thành công phá được rồi!!”

Hàn Tuyệt trầm ngâm một chút, sau đó chợt nhớ ra..

“Ta đã hiểu!” Công Tôn Tuyết gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Vâng Các chủ, ta xin được cáo từ!” Hàn Tuyết chào Công Tôn Tuyết, sau đó cắt truyền âm ngọc bội.

Trầm ngâm một hồi, nàng cất âm thanh trong trẻo:

“Phu quân, chàng có ý nghĩ gì không?!”

Mộc Chiến ôm trong lòng Công Tôn Tuyết, vừa vuốt cằm:

“Tuyết nhi, nàng có thấy.. gần đây mọi chuyện xảy ra có bị dồn dập quá không?!”

Công Tôn Tuyết hơi bất ngờ, tưởng rằng Mộc Chiến sẽ nói về vấn đề ở Sơn Vân Đế Quốc và Hoả Vân Đế Quốc, nhưng hắn lại hỏi một câu có vẻ không liên quan gì lắm..

“Chàng thấy như vậy..?”

Mộc Chiến vuốt cằm suy ngẫm:

“Ừm, ta thấy mọi chuyện xảy ra rất kì quặc, diễn tiến rất nhanh chóng!”

“Gần như có chuyện gì vừa xảy ra xong, lại kéo thêm một chuyện khác..!”

“Giống như bọn hắc y đang cố gắng tạo một tình thế dồn dập, khiến chúng ta không thể tiến theo kịp tiết tấu để ứng phó. Dần dần sẽ bị bọn chúng cuốn vào kế hoạch, lúc đó chúng ta cũng trở tay không kịp..!”

“Ừm, chàng nói vậy thiếp cũng để ý, mấy tháng gần đây động tĩnh của mấy tên hắc y nhân này càng ngày càng nhiều..!” Công Tôn Tuyết nhấc một ngón tay thanh mảnh đặt lên cằm suy tư.

“Không lẽ hai đế quốc đó khai chiến có liên quan đến bọn hắn?”

“Có lẽ vậy..!” Mộc Chiến lắc lắc đầu, khả năng tiếp xúc của hắn quá thấp, hắn không có khả năng suy tính ra được chuyện gì.

“Vậy theo chàng thì nên làm thế nào?!” Công Tôn Tuyết khi ở trước Mộc Chiến không bao giờ thể hiện phong thái nữ cường giả, luôn tôn trọng ý kiến của Mộc Chiến.

Mộc Chiến vui vẻ, vuốt nhẹ mái tóc của nàng: “Ta nghĩ, chúng ta án binh bất động, theo dõi sát bên kia cũng không phải là cách, như vậy chỉ khiến bọn hắn thực hiện ý đồ dễ dàng hơn thôi..!”

“Có lẽ đến lúc làm theo kế hoạch..!” Mộc Chiến ánh mắt sâu xa nói một chút.

“Có nguy hiểm quá không chàng?” Công Tôn Tuyết cũng bất ngờ, kế hoạch kia khá nguy hiểm, nàng và hắn cũng chỉ mới bàn sơ qua mà thôi, không nghĩ giờ hắn lại muốn thực hiện.

Mộc Chiến lắc đầu: “Ta nghĩ ta đã bị lũ hắc y kia nhắm đến, nên không còn gì gọi là an toàn.”

“Cho dù là ở Băng Tuyết Các cũng vậy. Không phải ta nghi ngờ thực lực của nàng, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nếu bọn hắn có nhiều Nguyên Thần Cảnh thì ta cũng không thoát khỏi tay bọn hắn..!”

“Thiếp hiểu.. nhưng..” Công Tôn Tuyết vẫn ngập ngừng, hiển nhiên là rất lo lắng cho Mộc Chiến.

“Được rồi, ý ta đã quyết! Cứ bắt đầu kế hoạch đi.” Mộc Chiến nghiêm mặt đáp. Dù biết Công Tôn Tuyết lo lắng cho hắn, nhưng hắn còn lựa chọn sao..

“Ừmm..” Công Tôn Tuyết vùi đầu vào lồng ngực hắn, lặng lẽ ôm Mộc Chiến mà không nói gì nữa..

….

Sau một tháng nghỉ ngơi, Mộc Chiến hắn muốn tiến về Sơn Vân Đế Quốc một chuyến.

Nhân lúc có hoả mù hai quốc đại chiến, hắn càng dễ lẻn vào.

Chỉ có điều hắn khó hiểu, hai tên Đại Đế không phải kẻ đần, sao lại lựa chọn thời điểm này mà khai chiến.

Bọn hắn không biết rằng các đại thành trì của các thế lực lớn vừa mới xoá bỏ được Huyết Linh Thôn Thiên Trận hay sao?

Này là dấu hiệu rõ ràng cho thấy lũ hắc y nhân kia đang rục rịch hành động vậy mà còn khai chiến?

Ẩn tình gì?

Nếu như không phải bọn hắn là kẻ đần, chắc chắn có một chân của lũ hắc y nhân nhúng vào…

Quá nhiều thứ Mộc Chiến không hiểu, hắn phải tự đi tìm..

Vì thân phận thiếu chủ là Hoá Nhân Quyết tầng hai, nên hắn đành phải biến về Hoá Nhân Quyết tầng thứ nhất, dù cho hắn đang bị truy nã tại Hoả Vân Đế Quốc.

Không sao, hắn cải trang thêm tí..

Được rồi, như này chắc không ai biết đươc. Mộc Chiến phối một thân y phục tối màu, dùng các loại tam giai dược thảo có thể thay đổi hình dạng như Hoán Nhan Hoa, Dưỡng Mộc Thảo,.. để nhìn lớn tuổi hơn một chút.

Hắn thi triển Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân ảnh nhẹ nhàng như gió thoảng qua từng ngọn núi, biến mất giữa tầng tầng lớp lớp mây trời.

Khi rời xa những ngọn núi băng tuyết, không gian dường như dịu dàng hơn, cây cỏ sinh sôi, mộc linh khí trong thiên địa tràn trề.

Sơn Vân Đế Quốc, nơi từng ghi dấu bao kỷ niệm, nay đối với hắn tựa như cơn gió thoảng.

Tuy không biểu lộ, nhưng trong lòng hắn vẫn dậy sóng.

Nơi này Mộc Chiến còn vương vấn quá nhiều chuyện, cần phải giải quyết một cách triệt để..

Mộc Chiến tiến thẳng đến Vạn Đạo Thành, nơi được xem là trung tâm giao thương, võ đạo của Sơn Vân Đế Quốc.

Thành trì này nguy nga tráng lệ, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hiểm nguy ngầm ẩn. Kẻ mạnh thì như rồng như hổ, kẻ yếu thì như kiến hôi trong mắt bậc cường giả.

Khi bước chân vào thành, Mộc Chiến cảm nhận rõ ràng linh khí nồng đậm hơn so với những nơi khác, đủ loại khí tức đan xen phức tạp, từ những tiểu tu sĩ mới nhập môn đến cường giả tu vi thâm sâu.

Hắn không bộc lộ thân phận, vẫn dùng Hóa Nhân Quyết để che giấu khí tức, giữ mười một chiếc lá ngang mức Dung Huyết Cảnh sơ kỳ, biến mình thành một người bình thường giữa dòng người tấp nập.

“Vạn Đạo Thành… quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn khẽ lẩm bẩm, mắt nhìn quanh những kiến trúc cao lớn và náo nhiệt trên từng con phố.

Vạn Đạo Thành, là thành trì lớn thứ hai của Sơn Vân Đế Quốc, là nơi trung tâm giao thương của nhiều thành trì như Thương Lang Thành, Vân Lam Thành…

Do đó, tu sĩ ở đây cũng mạnh hơn đôi chút các thành khác, thành chủ Vạn Đạo Thành có thực lực Hoá Đan đỉnh phong, còn mấy thành trì khác thì tối đa là Hoá Đan trung, hậu kỳ cường giả.

Mộc Chiến hắn muốn đến đây trước, thứ nhất là vì nơi này không dễ bị chú ý như Hoàng Thành. Sơn Vân Đế Quốc đang trong giai đoạn căng thẳng với Hoả Vân Đế Quốc, hiển nhiên một tu sĩ nào đó có biểu hiện bất thường liền bị xách đi.

Thứ hai, nơi đây còn có một thứ hắn muốn kiểm nghiệm.

Mộc Chiến nhớ rất rõ khí linh của Thí Luyện Tháp đã nói với hắn rằng: Nghịch Thiên Mệnh, Bị Thiên Phạt.

Nhưng rõ ràng lão già Hàn Thương và Hàn Ngạo Thiên kia nghịch hắn mà có thấy thiên phạt gì đâu?

Hay là giờ bọn hắn đã chết rồi mới gọi là Thiên Phạt?

Thiên Phạt chỗ nào vậy, rõ ràng là hắn đánh đổi ba trăm tám mươi lá để giết Hàn Thương đấy chứ, đâu ra mà Thiên Phạt..

Bởi vậy, hắn muốn đến xem lão già Tần Hạo ngày xưa truy sát hắn như thế nào! Xem lão có bị Thiên Phạt hay không?

Thứ ba, Vạn Đạo Thành cũng là nơi giao thoa nhiều thành trì khác, nên tin tức lưu thông cũng rất nhanh. Mộc Chiến hắn muốn đến tìm hiểu lí do tại sao hai đế quốc khai chiến, nơi này quả là rất hợp lý.

Với ba lý do như vậy, Mộc Chiến điệu thấp vào thành, trả đủ linh thạch, không gây nên bất cứ ồn ào gì.

Linh thạch Mộc Chiến bây giờ cũng có hơn ba mươi vạn linh thạch trung phẩm, thượng phẩm cũng có khoảng một vạn, một phần từ Hàn Thương, một phần từ Huyền Cổ Chiến Trường khen thưởng, một phần xin của Công Tôn Tuyết..

Vốn Mộc Chiến hắn cũng không muốn đi, với khả năng của hắn thì ngồi một chỗ cũng tăng tiến cảnh giới là được.

Nhưng do lũ hắc y nhân kia cứ như âm binh, cứ rục rịch làm cái gì đó khiến hắn không thể tập trung tu luyện được..

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.