Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ Muội

Tiểu thuyết gốc · 1811 chữ

Khi Công Tôn Tuyết định đáp lại lời thề thâm tình của Mộc Chiến, thì bất chợt, một tiếng “ưm..” làm hai người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì ra là Từ Lâm Nguyệt đã tỉnh lại.

Nàng ấy đang lờ mờ ngồi dậy, tay xoa trán, rõ ràng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vẻ mặt của nàng tràn đầy sự ngạc nhiên và mơ hồ, không nghĩ đến mình còn sống.

Bàn tay nàng run rẩy, sờ lên người mình, ngạc nhiên thấy cơ thể vẫn nguyên vẹn, không chút tổn hại nào do hoả diễm gây ra.

Nàng mở to đôi mắt, không tin vào thực tại. “Sao… sao ta vẫn còn sống?” Nàng thầm hỏi, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sững sờ.

Từ Lâm Nguyệt nhớ rõ cái cảm giác khi bị ngọn lửa ấy thiêu đốt, cứ ngỡ như chỉ trong chốc lát nữa thôi, toàn bộ sinh mệnh của nàng sẽ bị hoà tan vào hư vô.

Nhưng không, nàng vẫn ở đây, hít thở, cảm nhận hơi ấm của sự sống, mặc cho sự tàn khốc của trận chiến đã qua.

Những gì nàng trải qua như một cơn ác mộng, còn việc nàng tồn tại đến giờ phút này như một điều kỳ diệu không thể giải thích.

Khi Từ Lâm Nguyệt nhìn qua Mộc Chiến, hắn nhanh chóng vận chuyển Hoá Nhân Quyết, che đi trạng thái Lục Biến của mình.

Nhưng vì quá vội vàng, hắn vận chuyển Hoá Nhân Quyết tầng thứ nhất mà không phải là thứ hai..

Từ Lâm Nguyệt nàng bước tới gần, cố gắng đứng vững dù cơ thể vẫn còn yếu ớt.

Khi đến trước mặt Mộc Chiến, nàng cúi đầu thật sâu, giọng nói khẽ vang lên, mang theo sự chân thành:

“Công tử, ân cứu mạng này, Từ Lâm Nguyệt cả đời không quên. Nếu không có công tử, chỉ e giờ này tiểu nữ đã…”

Dù là tiểu thư khuê các, tâm khí cao ngạo, nhưng tầm mắt của nàng đã mở mang hơn rất nhiều sau Huyền Cổ Chiến Trường, nàng đã hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên.

Do đó, tính khí của nàng cũng đã thay đổi rất nhiều..

“Không biết quý danh của công tử là gì, Lâm Nguyệt có vinh hạnh được biết?!”

Từ Lâm Nguyệt hỏi Mộc Chiến, trong lúc đó nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khi đôi mắt nàng bất ngờ bắt gặp gương mặt của Mộc Chiến – một gương mặt không còn xa lạ.

Một luồng ký ức như dòng nước vỡ òa tràn ngập trong tâm trí nàng.

Ánh mắt nàng khẽ run, lướt qua những nét quen thuộc trên khuôn mặt hắn: đôi mắt sâu lắng, sống mũi thẳng, và nét lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự điềm tĩnh khó hiểu.

“Là… là ngươi sao?” – nàng thầm thì, không thể kìm nén sự ngạc nhiên. Trái tim nàng đập nhanh, những ký ức mờ nhạt từ quá khứ bắt đầu hiện lên rõ ràng hơn.

Là thiếu niên duy nhất làm cho nàng cảm thấy hiếu kỳ từ khi sinh ra trên đời bởi vì đôi mắt tĩnh lặng của hắn..

Không ngờ, thiếu niên lúc ấy, một Tụ Linh Cảnh đỉnh phong lại trở thành một Hoá Đan Cảnh cường giả.

Trong kí ức của Từ Lâm Nguyệt, lần cuối nàng gặp mặt hắn trong buổi đấu giá hội của Thiên Bảo Các, hắn vẫn chỉ là một Tụ Linh Cảnh đỉnh phong mà thôi..

Mộc Chiến gật đầu chào hỏi nàng: “Ta là Mộc Chiến, Từ tiểu thư, có vẻ như chúng ta hữu duyên!”

Nghe Mộc Chiến gọi nàng là tiểu thư, miệng nàng có chút giật giật.

Mộc Chiến lúc đó cho nàng một áp lực như phụ thân của nàng vậy, mặc dù hiện tại Mộc Chiến không để lộ khí tức gì.

Một cường giả sánh ngang với phụ thân của nàng, lại đi gọi nàng một tiếng tiểu thư, ngươi nói nàng làm sao không chột dạ..

“Mộc công tử, tiếng tiểu thư này, tiểu nữ không dám nhận..” Từ Lâm Nguyệt lắc đầu một cái, nàng quả thật không dám nhận tiểu thư trước một Hoá Đan Cảnh.

“Cũng cảm tạ vị tiểu thư này…” Từ Lâm Nguyệt lúc này mới nhìn sang Công Tôn Tuyết để nói lời tạ ơn.

Nhưng lúc Từ Lâm Nguyệt nhìn sang, nàng cảm thấy như mình bị hoá đá. Hai mắt nàng mở to, môi son lắp bắp:

“Băng Tuyết Các.. Các Chủ…!!”

Công Tôn Tuyết khẽ liếc nhìn Từ Lâm Nguyệt, đôi mắt thanh tĩnh mà dịu dàng, mang theo nét ấm áp khó tả.

Nàng nhẹ nhàng bước đến gần hơn, dung nhan tuyệt mỹ như tuyết hoa trong ngày đông, ánh lên vẻ uy nghi mà lại bình hòa.

Khóe môi Công Tôn Tuyết khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thanh thoát, đầy bao dung và thấu hiểu.

“Từ cô nương không cần phải khách khí, ta cũng không lớn hơn là bao nhiêu.. nếu không ngại có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ lại thế nào..?”

Mộc Chiến mặt hơi kỳ quái nhìn Công Tôn Tuyết, hắn thật sự không có ý gì với Từ Lâm Nguyệt mà..

Mà ngay cả Từ Lâm Nguyệt cũng không thể tin được vào tai của mình, một cường giả Nguyên Thần Cảnh lại cho mình gọi là tỷ tỷ??

“Băng Tuyết Các Các chủ..vậy không được đâu…tiểu nữ có thân phận gì..?”

Từ Lâm Nguyệt lí nhí nói, nàng làm sao dám trèo cao như vậy chứ..

“Được rồi, ý ta đã quyết.. Lâm Nguyệt muội muội, từ giờ muội là muội muội ta, ai khi dễ muội, tỷ tỷ ta đây sẽ đánh hắn!” Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng cười nói.

Từ Lâm Nguyệt ngẩn người trong giây lát trước lời nói và nụ cười của Công Tôn Tuyết, rồi bất chợt nàng cúi đầu, lòng đầy cảm kích.

Trong một thế giới võ đạo tàn khốc, nơi sinh tử chỉ trong gang tấc, không dễ gì gặp được người có tấm lòng rộng rãi như vậy.

Ánh mắt nàng sáng lên khi nhìn về phía Công Tôn Tuyết, cảm nhận được sự bao dung và thiện ý chân thành.

“Công Tôn tỷ tỷ,” Từ Lâm Nguyệt nhẹ giọng nói, đôi mắt ngấn lệ cảm kích, “Tỷ cứu muội khỏi sinh tử, lại chẳng chấp nhặt thân phận của muội. Từ nay về sau, nếu tỷ không chê, muội nguyện cùng tỷ kết nghĩa tỷ muội, đồng sinh cộng tử, không bao giờ phản bội.”

“Từ gia đã không còn, từ giờ tỷ là người thân duy nhất của muội..Công Tôn tỷ tỷ..!”

Công Tôn Tuyết nghe thấy lời chân thành ấy, trong lòng khẽ động.

Nàng mỉm cười, tiến thêm một bước, nắm lấy tay Từ Lâm Nguyệt, ánh mắt lấp lánh sự kiên định:

“Được! Ta đồng ý với muội, nhưng đừng gọi là Công Tôn tỷ tỷ, vẫn nên là gọi tỷ tỷ hoặc Tuyết tỷ tỷ thôi..!”

“Vâng, tỷ tỷ..!” Từ Lâm Nguyệt nắm chặt tay Công Tôn Tuyết đáp.

Mộc Chiến lắc đầu cười khổ, nhưng mà thôi, hai người này có làm gì cũng không liên quan gì đến hắn, dù sao hắn không có ý gì với Từ Lâm Nguyệt cả..

Nhưng nhớ ra gì đó, Mộc Chiến vuốt nhẹ cằm, Từ gia bị diệt thật rồi sao..?

Lúc đầu Mộc Chiến hắn tưởng Tư Không Hải chính là Thiên Diệu Hoả giả trang, để nằm vùng Sơn Vân Đế Quốc, nhưng không ngờ lại là Lão Nhị của đám hắc y nhân.

Nếu nói như vậy, Từ gia, rất có thể có nguy cơ bị tiêu diệt..

Mà nếu bọn hắn nằm vùng lâu như vậy, diệt đi Từ gia không sợ đánh rắn động cỏ sao? Sao bọn hắn lại vội vàng như vậy..

Nhưng một tiếng nói êm dịu trong trẻo lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Mộc Chiến, Từ Lâm Nguyệt nói:

“Vậy..Mộc công tử đây là..!” Nàng gần như đoán ra Mộc Chiến là ai, đi cạnh Công Tôn Tuyết như vậy thì chỉ có thể là vị thiếu chủ của Băng Tuyết Các.

Mộc Chiến cười nhạt, vận chuyển Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai, biến thành bộ dạng thiếu chủ của Băng Tuyết Các.

Từ Lâm Nguyệt thì thào, cũng không mấy bất ngờ:

“Quả nhiên Mộc công tử là đệ tử của tỷ tỷ!”

Nhưng Mộc Chiến lại lắc đầu:

“Ta không phải đệ tử của nàng ấy..!”

Dứt lời, Mộc Chiến tiến đến vòng tay qua bờ eo thon của Công Tôn Tuyết, ôm chặt nàng ấy vào người:

“Ta là phu quân của nàng ấy!!”

Công Tôn Tuyết mặt khẽ đỏ lên, véo nhẹ vào hông của Mộc Chiến: “Đồ xấu xa này..!!”

Khi Từ Lâm Nguyệt biết được sự thật về mối quan hệ giữa Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết, nàng sững sờ, toàn thân như cứng lại trong giây lát.

Ánh mắt kinh ngạc của nàng hướng về phía hai người, lòng đầy bối rối.

Một thoáng lặng đi, rồi đôi môi nàng bất giác mở ra, bàn tay nhanh chóng che miệng như không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

“Mộc công tử…là phu quân của tỷ?”

Nàng thốt lên trong tiếng nói ngắt quãng, đôi mắt mở to đầy hoang mang.

Trước mặt nàng, Mộc Chiến với dáng vẻ bình thản đứng cạnh Công Tôn Tuyết, ôm nàng thật chặt, trong ánh mắt hai người không hề che giấu chút tình ý nào.

Công Tôn Tuyết chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu xác nhận:

“Phải, Mộc Chiến là phu quân của tỷ.” nàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn, trong khi ánh mắt không rời khỏi Mộc Chiến.

Trong mắt Từ Lâm Nguyệt loé lên một tia thất lạc, sau đó nàng nhanh chóng ổn định cảm xúc:

“Điều này quả thật làm muội hơi bất ngờ!! Nhưng cũng chúc mừng cho hai người!”

“Vậy muội nên gọi Mộc công tử là tỷ phu chăng?”

Mộc Chiến cười khổ lắc đầu, làm sao lại phức tạp thế:

“Gọi ta là Mộc Chiến cũng được!!”

“Ừmm..!” Từ Lâm Nguyệt gật nhẹ đầu, có lẽ sau biết tin tức Từ gia bị diệt, nàng đã trở nên trầm tính hơn rất nhiều..

“Tỷ tỷ, ta muốn về Từ gia một chút..!” Từ Lâm Nguyệt nhẹ nhàng nói, nàng vẫn muốn về xác nhận xem Từ gia có thật sự bị diệt hay chưa..

Nếu là thật, nàng phải an táng tộc nhân thật tốt..

Công Tôn Tuyết cũng biết, gật đầu: “Được, để ta mang muội đi!”

“Nhưng trước đó nên trị thương trước đã!”

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.