Cười Điên
Cổ Tự - Lâm lập loè ánh sáng rực rỡ, đột nhiên chui tọt vào trong Thụ Tâm của hắn, nằm lơ lửng bên cạnh Phệ Sinh Mộc Diễm.
Khí tức trên Cổ Tự - Lâm toả ra, an ổn cho từng chiếc lá trong thụ tâm của Mộc Chiến, khiến hắn cảm thấy thật thoải mái.
Đúng vậy, Mộc Chiến là Thần Thụ, cũng sẽ sinh ra cộng hưởng với Cổ Tự - Lâm này…
Cổ Tự - Lâm vừa mới vào trong thụ tâm liền bồi dưỡng cho những chiếc lá đang héo rũ do di chứng của Diệp Tàn Nộ Vạn Giới, khiến cho bọn chúng như có sinh cơ trở lại.
Mộc Chiến thấy vậy âm thầm kinh hỉ, như vậy cái hắn lo ngại nhất đã được giải quyết rồi…
Nhưng không để Mộc Chiến vui mừng quá lâu, hắn chợt nhận ra, Cổ Tự - Lâm mặc dù đúng là giúp những chiếc lá ấy hồi sinh trở lại, có điều tốc độ cũng quá chậm đi..
Với tốc độ này, chắc hẳn một ngày trôi qua mới phục hồi được một cái lá mà thôi..
Hiển nhiên không phải do năng lực của Cổ Tự yếu, mà do những chiếc lá của Mộc Chiến hắn là bị tổn hại bởi thiên phú của chính hắn.
Thêm nữa, bản thân là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nào có thể dễ dàng hồi phục đến như vậy.
Chỉ có Dị Mộc, mới có thể giúp hồi phục hoàn toàn.
Nhưng cũng tuỳ thuộc loại Dị Mộc và số lá của hắn bị héo rũ nữa.
Như Phệ Sinh Mộc Diễm Mộc Chiến lúc trước lấy được ở sau thác nước ở ngôi làng của Mộng Linh Nhi, đó là giai đoạn ấu thể của Dị Thuộc Tính.
Do đó, khí tức khi Mộc Chiến sử dụng chỉ có thể giúp hắn tăng thêm một, hai chiếc lá.
Nhưng đó cũng là một sự may mắn, nếu như không phải giai đoạn ấu thể, mà là giai đoạn trưởng thành, thì Mộc Chiến hắn đã chết cháy từ thuở nào rồi.
Vậy nên, phụ thuộc vào năng lượng của Dị Mộc, cũng như số lượng lá của hắn.
Nhiều quá thì cũng không có khả năng một Dị Mộc có thể bù đắp lại a.
Mặc dù Cổ Tự - Lâm chỉ có thể phục hồi một ngày một chiếc lá, tốc độ có hơi chậm, nhưng đây cũng là một điều thật sự rất vui mừng cho Mộc Chiến.
Hắn có thể chờ đợi, còn hơn đi tìm mấy loại Dị Mộc khó khăn biết nhường nào.
Chưa kể, từ nay về sau, hắn có thể thoải mái sử dụng Diệp Tàn Nộ Vạn Giới nhiều hơn, nhiều thủ đoạn hơn một chút, không cần phải đắn đo quá nhiều khi sử dụng nữa rồi.
Mộc Chiến hắn tính toán, nếu như có Diệp Tàn Nộ Vạn Giới, hắn có thể đại chiến ngang tay với Linh Anh Cảnh sơ kỳ, thậm chí là trung kì a.
Nhưng mà Mộc Chiến cũng không rảnh đi gây sự với người khác, hắn chỉ cần an an ổn ổn ngồi một chỗ tu luyện mà thôi.
Ngặt nỗi nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng không thể chuyên tâm tu luyện, bây giờ lại còn phát hiện hắn còn có thể gặp bình cảnh, muốn không đi tranh đấu tìm cơ duyên, thì cũng khó mà đột phá cảnh giới cao hơn được.
Nhưng dù sao, hôm nay gặp được Cổ Tự - Lâm, đúng là điều hết sức vui mừng cho Mộc Chiến.
Hài lòng gật đầu, Mộc Chiến rời khỏi khu vườn dược thảo này, hắn quả thật phải cảm tạ mấy tên hắc y nhân kia a.
Nếu không có bọn hắn, Mộc Chiến cũng không biết nên xử lý cái di chứng này thế nào nữa..
Chà, muốn gặp Tuyết nhi nàng ấy để báo tin mừng này thật, chắc nàng ấy vui lắm..
Mộc Chiến vừa vui vẻ vừa thầm nghĩ, hiếm khi một Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn lại có chuyện vui vẻ thế này..
….
Rời khỏi vườn dược thảo, Mộc Chiến tiếp tục hành trình trong Cổ Âm Chi Địa.
Dù không khí nơi đây đầy bí ẩn và nguy hiểm, nhưng lòng hắn vẫn tràn ngập sự phấn chấn từ Cổ Tự - Lâm mà hắn vừa thu thập được.
Hắn bước đi nhẹ nhàng, cố gắng lắng nghe từng âm thanh xung quanh.
Tuy nhiên, chưa đi xa, hắn đã bắt gặp vài con ma thú đang ẩn nấp giữa những tảng đá và cây cỏ.
Những con ma thú này có hình dáng kỳ quái, tỏa ra khí tức hung ác, khiến không gian xung quanh như bị chèn ép.
Mộc Chiến chợt nhớ lại những trận chiến vừa rồi, khi mà sức lực của hắn đã hao tổn không ít mà chẳng thu hoạch được gì.
“Đánh nhau chỉ tổ mất sức,” hắn thầm nghĩ, quyết định không chần chừ thêm.
Hắn quay người, vận dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ để di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma, tránh né những ánh mắt sắc lạnh của ma thú.
Hắn hiểu rằng trong tình huống này, sự khôn ngoan hơn là mãnh phu chỉ biết đánh nhau.
Dù có Cổ Tự - Lâm khôi phục những chiếc lá, nhưng cơ bản Mộc Chiến hắn cũng đủ một ngàn chiếc lá rồi, không thể tăng thêm được nữa.. có hấp thụ thêm cũng vô dụng..
….
Cổ Âm Chi Địa quả là một nơi hoang vu rừng rú, Mộc Chiến đi khắp mấy ngày nhưng không phát hiện ra một bóng dáng nhân loại nào.
Mấy lão già Nguyên Thần Cảnh, mấy tên hắc nhân hay bất cứ một người nào, hắn không gặp ai cả.
Số lá trong thụ tâm Mộc Chiến hiện tại đã lên năm trăm hai mươi lăm chiếc lá, khôi phục một chút sức mạnh cho hắn.
Một ngày này, Mộc Chiến cũng tiếp tục tìm đường ra như mọi ngày, khi Mộc Chiến lướt qua những tán cây rậm rạp, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn nhắm mắt để xác định nguồn gốc của luồng khí này, bỗng nhiên hắn giật nảy mình một cái.
Khí tức ấy.. nói lạ lẫm thì đúng là vậy, nhưng cũng có một chút quen thuộc.
Cảm giác kỳ quái ấy lại đến rồi.. là cảm giác muốn giết chết đối phương như khi Mộc Chiến gặp Tần Vũ.
Mộc Chiến thầm kinh ngạc, thu liễm hoàn toàn khí tức của mình, hướng về phía khí tức ấy mà đến.
Mộc Chiến tiến gần và nhận ra một thân ảnh được khoác một chiếc áo choàng đen kín người, tạo nên một vẻ ngoài huyền bí và âm u.
Chiếc áo choàng rộng, dài đến đất, che khuất hầu hết các đặc điểm của cơ thể hắn, chỉ để lộ ra những bàn tay gầy guộc với các ngón tay dài và nhọn hoắt.
Áo choàng dường như được làm từ một loại vải dày và thô ráp, như thể nó hấp thụ ánh sáng xung quanh, khiến hắn trông càng thêm bí ẩn.
Đôi mắt của hắn như hai lưỡi dao vô tình lạnh lẽo, không hề mang theo một chút cảm xúc nào, chỉ phản chiếu sự tăm tối và nhẫn tâm.
Ánh nhìn của hắn sắc bén, khiến người khác phải rùng mình.
Không có sự đồng cảm hay nhân ái trong ánh mắt ấy, chỉ có sự lạnh lẽo của một kẻ đã trải qua những cuộc tàn sát không thương tiếc.
Hắn chính là thân ảnh đồ sát toàn Thành Thương Lang.. mà cũng là người lẻn vào Cổ Âm Chi Địa khi nó sắp đóng lại.
….
Khi Mộc Chiến đến thì nhìn thấy hắn, hắn đang ở giữa một mặt đất hoang trống, như đang tìm kiếm một cái gì đó.
Chợt, hắn cảm giác được Mộc Chiến đến, ngước mắt nhìn về phía Mộc Chiến, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên thủng tâm trí của Mộc Chiến làm Mộc Chiến hắn cảm thấy rùng mình một cái.
Đôi mắt ấy lạnh lẽo nhìn Mộc Chiến, sau đó trợn trừng mắt rồi mở to hết cỡ, hắn lắp bắp một tiếng:
“Thiên… Thiên Mệnh Nguyên Chủng??!!”
Tuy hắn nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của Mộc Chiến sao không nghe được chứ..
Khi Mộc Chiến nghe hắn biết mình là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, hắn hoảng hốt một chút, còn tưởng chưa vận dụng Hoá Nhân Quyết nữa chứ.
Thấy mình không phải quên vận chuyển Hoá Nhân Quyết, Mộc Chiến giả ngu một chút:
“Ngươi nói gì ta không hiểu??!!”
Mộc Chiến không thể ngờ được ra Thiên Võ Đại Lục lại có kẻ biết về tồn tại Thiên Mệnh Nguyên Chủng, thậm chí có vẻ tên này biết rất rõ về Mộc Chiến hắn..
Bởi vì hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền đã biết Mộc Chiến là Thiên Mệnh Nguyên Chủng.
Tại sao hắn lại biết được cơ chứ.. hắn là ai thế này..
Thân ảnh kia sau khi kinh ngạc một chút, liền cười phá lên như bị điên, tiếng cười hắn to đến mức làm cho không gian chấn động, cây cỏ phải rung lắc theo.
Hắn cười đến điên dại, bởi vì hắn không thể ngờ được..
“Thiên Mệnh Nguyên Chủng!!!! Hahahaaaa!!! Không ngờ bổn toạ lại gặp được một Thiên Mệnh Nguyên Chủng!!!! Lại còn là một Thiên Mệnh Nguyên Chủng nhỏ bé nữa chứ!!! Hahahaaaa!!!”
Khí tức hắn lan tràn ra rất hỗn loạn, như không tiết chế được cảm xúc của chính mình, một cỗ khí tức Linh Anh Cảnh sơ kỳ cường giả..
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 25 |