Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên?

Tiểu thuyết gốc · 1876 chữ

Bên trong không gian truyền tống, không khí trong không gian này vô cùng loãng, khiến Mộc Chiến cảm thấy khó khăn khi hấp thụ linh khí.

Linh khí xung quanh hắn rất không ổn định, lúc cuồn cuộn như những cơn sóng vỗ về, thỉnh thoảng lại biến thành những cơn lốc xoáy hung hãn, khiến hắn cảm thấy như đang bơi giữa dòng nước xiết.

Ầm ầm..

Mọi thứ xung quanh đều liên tục thay đổi, những mảng không gian bị bóp méo và kéo dài như những cơn ác mộng không có điểm dừng.

“Không gian sao lại biến dạng kinh hãi đến vậy chứ..!” Mộc Chiến thầm mắng một tiếng, chứng kiến bầu không khí này thì ai cũng phải hãi hùng khiếp vía a.

Hắn vật lộn với sự chao đảo trong không gian truyền tống, cố gắng điều động linh lực để phục hồi những vết thương do không gian loạn động tấn công thân thể của mình.

Vù vù… một cơn bão linh khí xuất phát từ thụ tâm của Mộc Chiến, nhưng rất nhanh liền bị không gian hỗn loạn đánh nát đi.

Điều động linh lực trong không gian này rất khó khăn..

Mộc Chiến âm trầm, hắn không thể hiểu tại sao không gian trong truyền tống trận lại biến động như vậy chứ..

Đột ngột, một vết rách hư không bất ngờ hiện ra như một lỗ hổng giữa những dòng chảy hỗn loạn.

Nó tỏa ra ánh sáng mờ mịt, vừa bí ẩn vừa cuốn hút, như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác.

Những luồng không gian loạn lưu xung quanh quấn lấy nhau như những cơn sóng vỗ, tạo thành một cơn lốc xoáy dữ dội, khiến không gian trở nên mờ ảo và chao đảo.

“Hư Không Loạn Lưu..?!”

Mộc Chiến chỉ kịp nhận ra sự xuất hiện của vết rách trước khi bị nó hút vào như một chiếc lá khô bị cuốn theo cơn gió mạnh.

Hắn cảm thấy như cả cơ thể mình bị kéo giật mạnh mẽ về phía đó, không còn thời gian để suy nghĩ hay phản kháng.

….

Trong khu rừng yên tĩnh, có một đám người đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh một đống khoáng thạch, nhìn chất liệu của nó thì hẳn là mới được đào lên một cách thô sơ.

“Nghe bảo Vũ gia giàu nứt đố đổ vách, đồ ăn thức uống gì cũng đều hiếm lạ.” một người thở dài, mắt lấp lánh thèm thuồng.

“Ha, có tiền thì lo gì chứ, nghe bảo người trong đại gia tộc cứ mùa đông là ai nấy được phát áo da lông cực quý.” kẻ khác cười.

“Thật sao? Áo da lông ấm lắm đấy..!” Đám người hâm mộ một chút..

“Tất nhiên là thật rồi,.. không những thế họ còn được ăn uống no say.. đến khi qua mùa đông còn được thưởng nữa a!” Tên kia nói tiếp.

“Thôi đi, đừng mơ mộng hão huyền, đại gia tộc nào dễ vào như vậy!” Một nữ nhân tầm tứ tuần lên tiếng.

“Ta thì chỉ ước một ngày có đủ bạc về mở một cái quán ngay dưới chân núi của họ thôi.” một gã trung niên mơ mộng: “Biết đâu có ngày gặp may, được gia tộc lớn chiếu cố, sống cả đời phú quý.”

Tiếng cười sảng khoái lan xa, trong lòng ai cũng ngầm nuôi hy vọng đổi đời giữa cuộc sống phàm trần khốn khó.

Một lão phàm nhân già nua chậm rãi vuốt râu, nói như đùa:

“Này, chứ các ngươi có bao giờ nghĩ đến việc một ngày mình được bước chân vào nhà một đại gia tộc chưa?”

Mấy người xung quanh nghe vậy liền bật cười.

“Lão nhân ngươi đùa chắc! Tầm phàm nhân như chúng ta, bảo đi hầu rượu thôi còn chưa chắc đã được vào đâu!”

Nhưng một gã trẻ tuổi bên cạnh lại lắc đầu, ánh mắt lấp lánh, giọng đầy mộng tưởng:

“Ta nghe đồn mấy đứa có căn cốt tốt, kiên trì làm thuê còn được chọn vào làm đệ tử ngoại môn cho nhà họ đấy!”

Những phàm nhân, dẫu chỉ là đá cuội trên dòng sông phàm giới, đôi khi cũng không kiềm được khát khao vươn đến trời cao.

Một phàm nhân có tuổi, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo hy vọng mơ hồ, tiếp tục:

“Thật ra ta cũng có nghe rằng có người xuất thân từ phàm nhân được gia tộc lớn chiêu mộ, sau mấy năm quay về, không chỉ áo lụa áo là mà còn dẫn cả một đám tùy tùng theo sau.”

Một người khác cũng hứng thú góp chuyện:

“Ừm, nghe nói Tả gia mỗi năm đều chọn một nhóm lao động lên núi, chỉ là yêu cầu rất khắt khe. Biết đâu trong chúng ta cũng có người lọt vào mắt xanh thì sao?”

Mọi người nhìn nhau, trong lòng ai cũng âm thầm nuôi chút hy vọng, nơi cuộc sống có thể sẽ khác biệt hơn, dù biết điều đó có lẽ hơi viễn vông..

“Thôi, tiếp tục đào đi, nhanh không thôi kẻo trời tối!” Một trung niên nhân đứng dậy, phủi một tí bụi rồi đi về mỏ khoáng.

Đám người nghe vậy, cũng gật đầu, cầm dụng cụ hướng về mỏ khoáng mà đến.

….

Trong mỏ khoáng, một đám người đào cuốc những mỏ linh thạch sáng lấp lánh, nhưng nhìn kỹ thì thấy nó vẫn lẫn rất nhiều tạp chất..

Nhưng phàm nhân bọn họ không có khả năng thanh tẩy, chỉ có thể đào rồi bán lại linh thạch thô này cho tu sĩ mà thôi, sau đó những tu sĩ kia làm gì thì bọn họ cũng không biết.

Keng…

Bỗng chốc, tiếng cuốc xẻng va chạm với một vật cứng, phát ra âm thanh lạ lẫm. Ngay lập tức, cây cuốc ấy bị gãy làm đôi..

Một người phàm nhân nghi hoặc không biết.

“Nhìn kìa! Đây là cái gì vậy?” Hắn hỏi, ánh mắt hoài nghi.

“Không biết, nhưng có vẻ không phải vật bình thường đâu!” Người đứng gần liền gật gù.

“Biết đâu là một bảo vật hiếm có gì đó.. hi vọng bán được cho các đại gia tộc, đến lúc đó chúng ta có thể phát giàu rồi.!”

Nhưng..

Khi nhóm phàm nhân tiến lại gần hơn, nỗi hoang mang lẫn thương cảm tràn ngập trong lòng họ.

Vì đó không phải là bảo vật gì, mà là một thiếu niên máu me đầy người, với những vết thương trên cơ thể, dường như đã trải qua một cuộc chiến đấu khốc liệt.

Một trong số họ, gã trung niên vốn là thợ săn, hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói:

“Chúng ta không thể để hắn chết ở đây. Hắn có thể là một người có sức mạnh, có thể còn là một tu sĩ. Nếu cứu được hắn, biết đâu sẽ được báo đáp.”

Hít…

Lời nói của hắn khiến đám người giật mình.

Thiếu niên này vậy mà là tu sĩ?

Họ nhanh chóng lập tức đưa ra quyết định, một số người vội vã tìm nước để rửa vết thương, trong khi những người khác dùng áo choàng cũ của mình để che chắn cho thiếu niên.

Trong lúc họ loay hoay, một người lão luyện bỗng nhớ ra điều gì đó:

“Có thể hắn bị thương do một cuộc chiến giữa các tu sĩ. Đừng chạm vào những vết thương đó quá nhiều, nếu không, có thể hắn sẽ cảm nhận được và gặp phải cơn đau khủng khiếp.”

Một người trẻ tuổi, với vẻ mặt ngập tràn tò mò, hỏi:

“Liệu hắn có biết tu sĩ thật hay không a?”

“Khả năng rất thật, không thấy cây cuốc của ta mới gõ nhầm một phát lên người hắn mà đã gãy đôi rồi sao?”

Tên phát hiện đầu tiên lên tiếng, có chút đau lòng khi nhìn lấy cây cuốc gãy đôi trong tay..

“Thương thế hắn quá nặng, phải đem về làng mà chữa trị”

Cả nhóm nhất trí rằng cần phải nhanh chóng đưa thiếu niên về làng để chăm sóc.

Họ cẩn thận khiêng hắn lên, hết sức nhẹ nhàng, sợ rằng bất kỳ động tác nào mạnh mẽ cũng có thể làm tổn thương hắn thêm.

Khi băng qua khu rừng, tiếng lá rụng lạo xạo dưới chân họ, như một bản nhạc êm dịu cho cuộc hành trình đầy gian nan này.

Đến khi về tới làng, họ lập tức gọi người trong thôn ra giúp đỡ.

Những người lớn tuổi trong làng, dù lo lắng nhưng vẫn không kém phần hiếu kỳ, đã tụ tập quanh thiếu niên.

Họ bàn bạc, cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của kẻ bị thương.

Những câu hỏi lấp lửng, những ánh mắt dõi theo, tất cả đều hướng về thiếu niên, như thể hắn là một bí mật đang chờ được giải mã.

Một bà lão bước ra, chính là trưởng làng, nổi tiếng với tài chữa trị, liền tiến đến, khẽ đặt tay lên trán hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt.

“Đứa trẻ này có linh khí trong người, nhưng thương tích quá nặng. Chúng ta cần phải cứu hắn, không thể để hắn ra đi trong uất ức này.”

“Hắn là tu sĩ thật sao?!” Dân làng tò mò hỏi bà lão trưởng làng.

“Đúng vậy, hắn là một tu sĩ!” Bà lão trưởng làng gật đầu.

“Vậy mau chữa trị cho hắn thôi!!”

Người dân trong làng cùng nhau ra sức chữa trị, họ dùng thuốc lá và những nguyên liệu từ thiên nhiên để băng bó những vết thương.

Xoạt xoạt..

Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, như thể họ đang nắn nót một món đồ quý giá.

Trong không gian tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều dồn về phía thiếu niên, một niềm hy vọng mờ nhạt nhưng không thể tắt.

Ai cũng mong rằng, khi hắn tỉnh lại, sẽ mang đến cho họ những điều kỳ diệu, như trong những câu chuyện cổ tích xưa kia.

Nhưng dù sao thương thế của thiếu niên rất nặng.

Hắn không thể ngày một ngày hai mà có thể khôi phục được.

Dân làng nghĩ vậy nên sau khi băng bó cho hắn xong liền rời đi..

Nhưng không hề biết, chỉ ngay trong đêm hôm đó, thiếu niên ấy lại mở mắt ra..

——

Vậy là truyện của em cũng viết được tới 200 chương, cảm tạ các anh chị đã ủng hộ.

Tính ra, viết một bộ truyện khó hơn em nghĩ nhiều.. có quá nhiều thứ cần phải nhớ, đến khi viết đến đoạn cần viết lại quên đi thứ mình cần phải thêm, quá sầu não..

Theo em thì arc mới này không được hay cho lắm, thôi thì bút lực em ngang nào, em chỉ có thể viết ngang đó.

Mọi người đọc có gì cmt cho xôm nha =) em vẫn ra chương đều đều hằng ngày.

Giờ em cố gắng viết tiếp để cho mọi người chút kinh hỉ countdown với tết.

Kính bút: Bánh Mì Kebab.

<3

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.