Mùi Lạ
Rời đi khoảng một canh giờ, Mộc Chiến hắn liền nghe thấy từ rất xa có tiếng nổ lớn, không khó đoán đại chiến giữa Băng Nguyệt Cung và Hoả Long Môn đã nổ ra.
Lắc đầu, chuyện này không có liên quan gì đến hắn..
Hắn tìm đến một địa phương khác, nơi có một dòng thác nước chảy dọc xuống giữa hai ngọn núi cao chót vót.
Lật tay, Mộc Chiến lấy tấm địa đồ ra xem.
Cuộn địa đồ mà Mộc Chiến nhận được không chỉ thể hiện địa hình mà còn mô tả rõ nét các thế lực, địa phương quan trọng trong khu vực xung quanh Băng Nguyệt Cung.
Nơi này gọi là Huyền Nguyên Đại Lục, thuộc Thiên Tinh Giới.
Băng Nguyệt Cung nằm ở trung tâm địa đồ, bao quanh bởi những ngọn núi phủ tuyết trắng, tạo thành một bức tường tự nhiên bảo vệ.
Đây là nơi tập trung nhiều tu sĩ băng nguyên, nơi nghiên cứu và tu luyện các loại công pháp băng tản. Nổi tiếng với những bí quyết tu luyện độc đáo và các dược liệu quý hiếm.
Nơi này cũng không khác gì Băng Tuyết Các cho lắm.. chỉ là không biết có Nguyên Thần Cảnh cường giả không nữa.
Nằm về phía nam là Hoả Long Môn gần một hồ lửa tự nhiên, biểu trưng cho sự nhiệt huyết và sức mạnh.
Thế lực mạnh mẽ chuyên về công pháp hỏa hệ. Hỏa Long Môn nổi tiếng với những trận chiến nảy lửa và các kỹ năng lửa độc đáo.
Đây là nơi quy tụ những thiên tài trong lĩnh vực hỏa pháp, thường xuyên tổ chức các cuộc thi tài.
Thiên Tinh Hội nằm về phía tây bắc, gần một thung lũng uốn lượn, nơi có nhiều loại linh thảo quý hiếm.
Thiên Tinh Hội cũng là thế lực chuyên chú trọng nhất mảng kinh doanh, với nhiều phân bộ trải khắp Huyền Nguyên Đại Lục, mà nơi tổng bộ đặt ở Thiên Tinh Thành.
Hắc Tâm Đạo nằm ở phía tây nam, gần một khu rừng rậm rạp và u ám.
Đây là một thế lực tối tăm, chuyên nghiên cứu ma thuật và các kỹ năng hắc ám.
Hắc Tâm Đạo nổi tiếng với các cuộc chiến tranh chấp và những âm mưu thâm độc.
Thuỷ Sa Tông ở phía bắc, gần một biển cả rộng lớn.
Thế lực này chú trọng vào các kỹ năng thủy hệ, với nhiều tu sĩ có khả năng điều khiển nước và sóng. Họ thường giao dịch với các vùng đất xa xôi bằng đường thủy, tạo thành những liên minh chiến lược.
Nhưng đó không phải là những thứ Mộc Chiến chú ý, hắn chú ý điều đặc biệt ở Huyền Nguyên Đại Lục này.
Chính là Huyền Nguyên Quan Trường, nằm ở phía đông của Băng Nguyệt Cung.
Huyền Nguyên Quan Trường là nơi hội tụ của nhiều tông môn và thế lực lớn trong giới tu luyện. Tại đây, các tu sĩ có cơ hội giao lưu, học hỏi lẫn nhau, từ đó tạo ra mối liên kết và hợp tác chiến lược trong cuộc chiến chống lại Độc Giáo.
Độc Giáo là một thế lực tăm tối và nguy hiểm trong thế giới tu luyện, nổi bật với những triết lý và mục tiêu cực đoan.
Chúng thường sử dụng những phương pháp tà đạo và độc ác để đạt được sức mạnh, không ngừng mở rộng ảnh hưởng và tìm kiếm quyền lực.
Độc Giáo không thuộc Huyền Nguyên Đại Lục, nhưng lại âm mưu chiếm đoạt Huyền Nguyên Đại Lục nên các tông môn ở đây phải liên kết lại, tạo nên Huyền Nguyên Quan Trường để chống lại.
Lý do Mộc Chiến thấy nơi này đặc biệt, không vì cái gì khác mà hắn rõ ràng cảm nhận được, lão ca của hắn nằm ở phía đông của Huyền Nguyên Đại Lục.
Nếu hắn không lầm, với khoảng cách hơn cả mấy vạn dặm thế này thì có lẽ lão già này nằm tận ở địa phận của Độc Giáo a..
Nhức nhức cái đầu thật chứ, tên này làm sao lại núp kỹ thế hả..
Nhưng dù sao, Mộc Chiến cũng đã biết rõ được hắn nên đi đâu rồi..
Vấn đề bây giờ nên khôi phục thực lực trước.. hay là gia nhập Huyền Nguyên Quan Trường trước..
Thôi, thực lực là trên hết, đợi khôi phục đỉnh phong rồi hẵng đi a..
Mộc Chiến gật đầu, quyết định tĩnh tu thêm một đoạn thời gian nữa rồi mới đi làm sự vụ.
Thực lực không có thì làm cái rắm..
Hắn liền tập trung vào hơi thở, lắng nghe sự vận động của linh khí xung quanh.
Mỗi nhịp thở đều trở nên hòa quyện với thiên địa, mang lại cho hắn cảm giác như mình đang trở thành một phần của tự nhiên.
Khi qua được nửa canh giờ, khi Mộc Chiến đang đắm chìm trong trạng thái tĩnh tu, bỗng nhiên không gian thanh bình xung quanh bị phá vỡ bởi một mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương này không chỉ nồng nặc mà còn mang theo một cảm giác khó chịu, khiến hắn cảm thấy như có một luồng khí độc đang xâm nhập vào cơ thể.
Hắn mở mắt, vẻ mặt trở nên cảnh giác.
Mộc Chiến đứng dậy, cố gắng định vị nguồn gốc của mùi hương. Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng, hắn nhận ra mùi hương này phát ra từ một khu vực phía xa, nơi có nhiều bụi cây rậm rạp.
Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng dáng kỳ quái, thấy một tên bàn tử với thân hình mập mạp, mặt mày đỏ hồng, đang lụi cụi bên một gốc cây lớn.
Hắn không ngờ rằng kẻ này đang trong tình huống không mấy sang trọng, hắn đang đi vệ sinh giữa rừng.
Mộc Chiến sắc mặt bỗng trở nên rất đặc sắc, tình huống gì..
“Huynh đài, có vẻ như không phải nơi này thích hợp cho việc ‘thả lỏng’ đâu.”
Khi Mộc Chiến vừa lên tiếng nhắc nhở tên bàn tử, bỗng dưng hắn giật mình, mặt biến sắc, miệng há hốc.
Hắn hét lớn, âm thanh vang vọng trong rừng:
“Ai?!”
Mộc Chiến không ngờ tên bàn tử này lại giật mình đến như vậy, nhanh chóng đáp lại:
“Bình tĩnh, tại hạ không có ý xấu..!”
“Chỉ là không biết huynh đài làm gì mà mùi nó nồng nặc thế.. yêu thú sẽ bị thu hút đến đây mất..!”
Thật sự là mùi rất là kinh khủng, Mộc Chiến cách tên bàn tử này cũng phải cả dặm, ấy vậy mà còn ngửi thấy mùi nồng nặc đến vậy.
Tên bàn tử gãi đầu một chút, thấy Mộc Chiến cũng không có vẻ có ý xấu gì nên sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn Mộc Chiến với vẻ ái ngại.
Hắn bắt đầu giải thích:
“Thực ra, ta… đang trong tình trạng cấp bách. Hôm trước, ta ăn phải một thứ gì đó… ừm… không rõ nguồn gốc!”
Hắn lén lút nhìn quanh, như thể sợ ai đó nghe thấy.
Mộc Chiến nhướng mày, thắc mắc:
“Ngươi đang nói về cái gì vậy?”
Tên bàn tử xoa bụng, mặt mày méo mó, tiếp tục:
“Ta đã ăn nhầm một loại dược thảo bị nhiễm độc. Nó khiến ta phải chạy đi tìm chỗ ‘giải quyết’ ngay lập tức!”
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói có chút bi thảm:
“Ta nghe lời một lão già trong tửu điếm, bảo rằng đó là dược thảo bổ dưỡng, có thể tăng cường sức mạnh. Ai ngờ lại là độc dược!”
Mộc Chiến khoé miệng giật giật một chút, làm gì đến nỗi nhầm độc dược thành dưỡng thảo được chứ.
Lắc đầu một chút, Mộc Chiến hắn không quan tâm vấn đề có vẻ nhảm nhí này, chắp tay cáo từ rời đi.
Nào ngờ khi hắn đi quay lưng, ánh mắt hắn chợt chạm vào một miếng ngọc bội dắt ở đai lưng của tên bàn tử.
“Ồ, vị huynh đài này, thứ đó là gì vậy?” Mộc Chiến hỏi.
Tên bàn tử thấy Mộc Chiến nhìn về ngọc bội của mình, hắn cầm lên lắc lắc:
“Cái này hả? Vậy mà huynh không biết?”
Mộc Chiến vuốt nhẹ mũi một chút:
“Tại hạ là ẩn tu từ bé, giờ mới rời núi được mấy hôm nên có chuyện không rành về thế sự lắm..!”
Tên bàn tử gật đầu, tỏ ra ta đã hiểu, hắn giải thích:
“Đây là lệnh bài đội trưởng của Huyền Nguyên Quan Trường. Nó không chỉ là một tấm thẻ thông hành, mà còn là biểu tượng cho danh dự và sức mạnh của người cầm nó. Có lệnh bài này, ta có thể nhận được sự tôn trọng từ những tu sĩ khác và được quyền tham gia vào các nhiệm vụ quan trọng!”
Ồ, Huyền Nguyên Quan Trường? Thú vị thật, không ngờ đụng độ trúng một đội trưởng của Huyền Nguyên Quan Trường.
“Huynh đài có thể nói rõ cho ta biết được không?!”
Tên bàn tử gật đầu, nhưng hắn định nói thì chợt nhận thấy có điều không đúng:
“Không phải huynh đài nói chỗ này có ‘mùi’ sao?!”
Mộc Chiến lúc này mới để ý lại, đúng là có mùi, vốn dĩ hắn định rời đi ngay nên không để ý lắm. Chỗ này không phù hợp để nói chuyện a..
“Hắc hắc, lỗi tại hạ! Vậy huynh đài có thể kiếm một nơi nói chuyện được không, tại hạ nhất định có lễ vật!”
“Ồ? Ta mong đợi đấy!” Tên bàn tử mắt sáng lên, lễ vật thì không ai chê được rồi.
“Đi thôi!” Hắc lắc tay, sau đó hướng về một phía bay đi, Mộc Chiến cũng không chậm trễ liền đuổi theo.
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 25 |