Dụ Dỗ
Dù nhân vật chính biến mất, nhưng vẫn để lại đám đông đang ngơ ngác..
Bọn hắn cũng không thể nghĩ ra được sâu xa trong quyết định của Tiêu Lãng.
Bọn hắn chỉ tưởng sắp có thêm một đại chiến nổ ra giữa Tiêu Lãng và Lý Thiên nữa chứ, dù sao Tiêu Lãng cũng là một người giết người như ngoé, không ghê tay cơ mà..
Ấy vậy mà hôm nay, Tiêu Lãng chứng kiến hai nhi tử của mình chết trước mắt hắn, lại chắp tay rời đi như không có chuyện gì xảy ra vậy..
Đây.. đúng là Tiêu Lãng thật sao..
Nghi vấn dâng cao trong lòng tất cả mọi người, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, cũng không có ai dám đứng ra bình phẩm hành động của Tiêu Lãng..
Dù bọn hắn không hiểu tại sao Tiêu Lãng làm như vậy, nhưng sự phẫn nộ của Tiêu Lãng tuôn trào lúc trước là không hề giả một tí nào..
Nếu như hiện tại còn dám mở miệng bình phẩm, có phải ngươi muốn tham quan địa ngục một chuyến mà không có khứ hồi không?
Vậy nên, sau khi chấn kinh một hồi, bọn hắn cũng lấy lại bình tĩnh, sau đó lục đục rời đi khỏi nơi này..
….
Lần lượt từng thân ảnh rời đi, nơi này gần như chẳng còn ai, Hô Tài lão béo thấy vậy, cũng chuẩn bị đóng cổng Vong Mệnh Đài.
Chợt, một thân ảnh bình phàm lao đến trước mặt Hô Tài lão béo ấy, chặn hành động đóng cửa lại.
Hơi giật mình chút hành động của Mộc Chiến, Hô Tài lão béo có chút bực mình khi thấy một tên nhìn như nhà quê cắt đứt hành động của mình.
Mộc Chiến từ lúc đến Huyền Nguyên Đại Lục, hắn luôn vận chuyển Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai, là diện mạo của thiếu chủ Băng Tuyết Các.
Diện mạo đó không khí chất như diện mạo thật của Mộc Chiến, nhưng dù sao cũng mang vẻ tuấn tú, nổi bật, cho nên Mộc Chiến hắn liền thêm một chút hoá trang.
Với ngoại hình rắn rỏi, làn da bánh mật này, hắn phối một bộ y phục bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, khiến cho hắn nhìn không có một tí nổi bật nào.
Hô Tài định quát Mộc Chiến, nhưng Mộc Chiến lúc này đưa ra cho hắn một viên đan dược.
Viên đan nhỏ nhắn nhưng tỏa ra một ánh sáng dịu dàng, phủ lên nó là một màu huyết sắc tinh khiết, như những giọt sương trong bình minh đỏ thẫm, ngưng tụ thành từng vệt sáng lấp lánh.
Đó chính là Phục Huyết Đan, chính là đan dược Tứ giai hạ phẩm mà hắn luôn dày công luyện chế từ khi trở ra từ Huyền Cổ Chiến Trường.
Phục Huyết Đan có tác dụng giúp bổ sung lượng huyết dịch đã mất trong cơ thể, giúp phục hồi sức khỏe nhanh chóng sau những trận chiến khốc liệt hoặc khi tu luyện quá mức.
Đối với một tu sĩ ở Linh Anh Cảnh, việc mất huyết dịch có thể dẫn đến tổn hại lớn về sức mạnh và linh lực.
Ngoài ra, Phục Huyết Đan còn có khả năng chữa lành các tổn thương trong huyết mạch, giúp cho lưu thông máu trở lại bình thường, từ đó tăng cường sức bền và khả năng hồi phục của cơ thể của tu sĩ.
Mộc Chiến thấy, tên Hô Tài này dù chỉ là tổng quản của Vong Mệnh Đài, nhưng thực lực lại là Hoá Đan Cảnh đỉnh phong, không hề kém cạnh một gia chủ gia tộc nào..
Hiển nhiên để làm người trấn giữ một trong những nguồn lực cho Tuyết Nguyệt Thành, Hô Tài không chỉ là người được Thành Chủ tin cậy, mà còn phải là người có thực lực không hề thấp.
Phục Huyết Đan, có tác dụng với Linh Anh Cảnh tu sĩ, thì đối với Hoá Đan Cảnh đỉnh phong như Hô Tài lại càng có nhiều tác dụng..
Nó có thể được xem là đan dược bảo mệnh cho Hô Tài trong lúc nguy hiểm, thậm chí, nếu Hô Tài không sử dụng cho bản thân, hắn hoàn toàn có thể đi nịnh bợ một tên Linh Anh Cảnh nào đó..
Dù Phục Huyết Đan chỉ là tứ giai hạ phẩm đan dược, nhưng viên Mộc Chiến đưa chứa bảy thành dược hiệu, hiệu quả ấy vậy mà rất tốt cho Linh Anh Cảnh tu sĩ trong tình trạng nguy cấp.
Viên đan này của hắn, không dễ kiếm đâu a..
Quả nhiên, Hô Tài thấy Phục Huyết Đan, ánh mắt liền sáng quắc lên:
“Phục Huyết Đan, ngươi vậy mà có Phục Huyết Đan..! Đã vậy còn có dược hiệu cao như vậy!”
Một tổng quản Vong Mệnh Đài như Hô Tài chắc chắn không phải một tên ất ơ nào đấy rồi..
Hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái liền biết đây là Phục Huyết Đan tứ giai hạ phẩm, thậm chí ngửi mùi liền có thể đoán dược hiệu của nó không hề thấp.
Mộc Chiến biết cá đã cắn câu, lập tức thu Phục Huyết Đan lại trong sự luyến tiếc của Hô Tài. Hắn lên tiếng thương nghị:
“Hô Tài tổng quản, tại hạ là tán tu, tên Mộc Chiến. Nay tại hạ chỉ muốn vào sâu trong Vong Mệnh Đài một chút mà thôi.. Không biết tổng quản có thể tạo điều kiện một chút được không?!”
Mộc Chiến tiếp tục:
“Nếu như tổng quản đồng ý, Phục Huyết Đan đó liền là của ngươi!”
Hô Tài nghe vậy, nọng mỡ dưới cằm kích động run rẩy một chút, không nghĩ có chuyện ngon ăn thế này..
Nhưng hai mắt của hắn lại híp mặt lại đánh giá Mộc Chiến, ngoại hình bình thường, Dung Huyết sơ kỳ không đáng nói.
Tuy nhiên, với sự cẩn trọng của mình, Hô Tài dù thèm muốn Phục Huyết Đan trong tay Mộc Chiến, hắn vẫn hỏi thăm dò một chút:
“Ngươi muốn vào sâu trong Vong Mệnh Đài làm gì? Nếu ngươi muốn đăng ký thử thực lực, chỉ cần báo danh là được, ta sẽ cho người sắp xếp đối thủ xứng tầm với ngươi!”
Quả nhiên, đúng như những gì Mộc Chiến hắn nghe được từ tiểu tu sĩ kia.
Vong Mệnh Đài che giấu những tử tù và yêu thú, Mộc Chiến hắn đoán đây chính là chỗ hay mà Vong Mệnh Đài làm nên, mục đích là để người tham gia không hề biết mình sẽ đối đầu với những ai, yêu thú gì để có sách lược cụ thể.
Cho dù không biết sẽ đối phó cụ thể với cái gì, nhưng chỉ cần nắm danh sách rồi thiết kế đối phó từng trường hợp cụ thể, chuyện không phải dễ dàng rồi sao.
Vì vậy, Vong Mệnh Đài liền che giấu đi thông tin này, tránh cho những người thử thực lực gian lận tính toán được thực lực cụ thể của các yêu thú và tử tù trong này.
Dù sao, không đơn giản chỉ là thử thực lực, nếu như ngươi có thể liên thắng, hoặc vượt nhiều cấp chiến đấu thì sẽ có giải thưởng hậu hĩnh đấy..
Chỉ trừ khi nào Vong Mệnh Đài có yêu thú quý hiếm, không muốn đem nó vào làm đối tượng thí luyện thực lực cho tu sĩ thử sức, Vong Mệnh Đài sẽ đánh tiếng ra để đấu giá, dù sao Vong Mệnh Đài cũng trở thành một thị trường kinh doanh rồi..
Do vậy, việc che giấu này là cần thiết, Mộc Chiến hắn biết muốn vào được có thể là khó khăn nên hắn mới đem Phục Huyết Đan ra dụ dỗ Hô Tài tổng quản.
Vốn dĩ, với thực lực của Hô Tài, Mộc Chiến hắn có thể dễ dàng đánh một trận, dù chỉ có hai trăm mười lá, tương đương với Hoá Đan Cảnh trung kỳ tu sĩ, hắn không hề ngán ngẩm Hô Tài chút nào.
Nhưng cái căn bản là đánh thì dễ, nhưng để xử lý gọn ghẽ thì lại rất khó..
Nếu như toàn bộ lá trong thụ tâm của hắn hồi phục thì hoàn toàn có thể.. nhưng hiện tại, thì hắn chỉ có hai trăm mười lá mà thôi..
Một khi gây náo động sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tuyết Nguyệt Thành, tên Thành Chủ Linh Anh Cảnh đó chạy ra nữa thì phiền phức..
Do vậy, dùng Phục Huyết Đan để dụ dỗ là hay nhất.
….
Mộc Chiến nghe hắn hỏi, không nhanh không chậm điềm tĩnh nói:
“Ta không muốn thử thực lực, ta chỉ muốn tham quan một chút mà thôi.. Yên tâm, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ một phong thanh gì gây ảnh hưởng đến Vong Mệnh Đài..!”
“Dù sao, Vong Mệnh Đài cũng là nơi dưới trướng của Thành Chủ phải không? Không ai rảnh rỗi đến mức gây sự với Linh Anh Cảnh cường giả cả!”
Mộc Chiến chậm rãi nói, từng lời hắn nói đều là sự thật.
Hắn mục đích chỉ muốn thăm dò xem cỗ khí tức quen thuộc đến mức khiến thụ tâm hắn đập bùm bụp thế này là cái gì mà thôi.
Gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Vong Mệnh Đài không có một tí lợi ích nào với Mộc Chiến hắn.
Hô Tài nghe vậy cũng có lý, nhưng hắn vẫn cẩn trọng hỏi một tiếng:
“Đúng vậy, nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi thật sự muốn làm gì trong đó..?”
Mộc Chiến nhức cái đầu một chút, nhưng mặt ngoài bình thản:
“Thật ra, ta nghe nói có một loài yêu thú mà ta đánh dấu lúc trước bị bắt vào trong này, ta muốn vào tiến vào để xem nó còn sống không để chuộc lại..!”
Hô Tài nghe vậy, cũng xem như là hiểu với Mộc Chiến, đây coi như là một lý do chính đáng, tìm kiếm yêu thú mình yêu thích rồi chuộc lại, cũng không hiếm gì đối với Vong Mệnh Đài.
Thật ra, mới cách đây ba tháng, Vong Mệnh Đài có nhập một lượng mới yêu thú về, Mộc Chiến nay liền đến hỏi thăm yêu thú mà hắn đánh dấu liền có thể xem như là dễ hiểu.
Nhưng ánh mắt Hô Tài bỗng híp lại, dù Phục Huyết Đan đang làm hắn không bình tĩnh được, hắn vẫn không phải là kẻ đơn giản như thế..
Hô Tài hỏi một câu khiến Mộc Chiến thầm mắng con moẹ nó:
“Vậy ngươi có thể nói yêu thú đó là loài gì không? Yêu thú đó giống như thế nào? Thực lực của nó sẽ như thế nào?”
“Ngươi có thể vẽ ra giấy, ta sẽ cho người bắt yêu thú đó ra cho ngươi, sau đó chúng ta bàn bạc linh thạch giao dịch.”
Dù sao Hô Tài cũng là tổng quản Vong Mệnh Đài, nếu có thể giữ bí mật của các loài yêu thú, tránh để lộ phong thanh vẫn là tốt nhất.
Nếu không Thành Chủ trách phạt hắn xuống, không chết cũng bị lột da a..
Mộc Chiến nghe vậy liền nhức cái đầu với tên béo này thật chứ.. không ngờ trước cám dỗ Phục Huyết Đan vậy mà hắn vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy..
Giờ Mộc Chiến hắn phải làm sao đây.. hắn mà biết đó là yêu thú gì thì đã sớm nói rồi..
Lấp loé ánh mắt một chút, Mộc Chiến liền liến thoắn nói:
“Đó là loại yêu thú có thân mình như hổ, lông lại màu xanh biếc, còn đôi cánh thì sáng rực như lân tinh. Loại này vừa kêu là long trời lở đất, khiến cả ngàn dặm đều khiếp sợ. Nó có bốn chân như báo, lại có một cái đuôi dài tận mấy trượng quấn quanh người, thân mình phủ đầy gai nhọn, đôi mắt như hai đốm lửa đỏ rực…”
“Chưa hết! Con khác có thân nó như cự long, đầu lại nhỏ như chim sẻ, cả người phủ một lớp vảy rực rỡ như cầu vồng sau mưa. Rồi còn loại tựa như rắn, mình trơn tuột, nhưng lại có cánh bướm màu sắc sặc sỡ, mỗi khi di chuyển để lại đám sương độc bay lững lờ…”
Mộc Chiến càng nói càng nhanh, khiến cho Hô Tài cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu:
“Chưa hết, còn một con có cái đầu báo, nhưng hàm răng của mãnh hổ, móng vuốt lại như gấu ngựa, đuôi như đuôi cáo, nhưng thân hình lại to lớn như voi, khi chạy thì đất trời chấn động, vô cùng đáng sợ..!”
Hô Tài cảm thấy khá là bực mình, hắn thực sự không hiểu Mộc Chiến đang nói cái gì cả..
Mà không chỉ Hô Tài, ngay cả Mộc Chiến hắn cũng không biết nói đến loài yêu thú gì a..
Hô Tài tâm trạng rối loạn cả lên, vừa đang âm thầm nuốt nước bọt vì Phục Huyết Đan, giờ lại nhức đầu với Mộc Chiến, hắn phất phất tay:
“Thôi, ngươi vào đó mà xem! Nhưng nên nhớ không được để lộ bất kỳ tin tức nào!” Hắn nghiêm mặt, “nếu không Thành Chủ sẽ truy sát ngươi ráo riết, ngươi chắp cánh cũng không chạy nổi!”
Mộc Chiến nghe vậy liền phì cười một chút, một phần là có thể thành công xâm nhập vào sâu trong Vong Mệnh Đài, một phần vì tên Hô Tài này thật sự quá đề cao vị Thành Chủ của hắn rồi.
Dù tên Thành Chủ này có mạnh như thế nào, thì hắn tối đa cũng chỉ là Linh Anh Cảnh đỉnh phong..
Nhưng mà Mộc Chiến hắn ngay cả Nguyên Thần Cảnh hắn còn chạy thoát..
Với Huyết Ngục Quan, Linh Anh Cảnh không có đủ tốc độ đuổi kịp hắn a..
Nhưng dù sao, Mộc Chiến đến đây cũng không phải gây sự, nhỡ đâu tên Thành Chủ này lại có rễ cây nào đó xung quanh thì lại phiền phức thêm.
Hắn chỉ đơn giản muốn vào sâu trong Vong Mệnh Đài để tìm hiểu một chút mà thôi..
Hô Tài nói xong, chìa tay ra ngoài, khuôn mặt thể hiện sự hèn mọn của một tên hám tài.
Mộc Chiến liền hiểu, không chần chờ nhét Phục Huyết Đan vào tay hắn..
Hắn cũng không sợ Hô Tài lấy xong liền trở mặt.. nếu như tên Hô Tài này không phải là một kẻ chán sống a..
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 24 |