Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Ai?

Tiểu thuyết gốc · 1753 chữ

Ngay khi Mộc Chiến vừa đặt tên, Diễm Tiên Vũ khẽ kêu lên một tiếng thanh thoát, mang ý tán thành cái tên Mộc Chiến đặt cho..

Thật ra là Diễm Tiên Vũ tự đặt tên ấy chứ, Mộc Chiến chỉ là người nói ra mà thôi..

Lúc này, một làn sóng linh khí mãnh liệt bỗng dâng lên, cuốn theo những tia sáng rực rỡ, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo.

Diễm Tiên Vũ dần chuyển hóa thành một kén trắng tinh khiết, nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sinh khí, từ từ bay vào trong thụ tâm của Mộc Chiến.

Như một nhành hoa đào rơi, kén trắng nhẹ nhàng đáp xuống, hòa nhập với năng lượng mộc khí vô tận trong thụ tâm.

“…”

Mộc Chiến thấy vậy cũng không biết nên nói cái gì nữa, dường như mọi thứ diễn ra đối với Diễm Tiên Vũ là Mộc Chiến hắn đều không biết giải thích như thế nào.

Nhưng theo hắn thấy, có lẽ Diễm Tiên Vũ đang hoá kén để phục hồi sức mạnh, vì trong thụ tâm của hắn lúc này, Diễm Tiên Vũ hoá bạch sắc kén nằm bên cạnh Phệ Sinh Mộc Diễm, chậm rãi hút linh khí trong thụ tâm của Mộc Chiến.

Mộc Chiến âm thầm cười khổ, chính hắn đã không phục hồi hoàn toàn thực lực, hắn còn phải nhờ vào Cổ Tự - Lâm mỗi ngày đấy a..

Nào ngờ giờ Diễm Tiên Vũ lại tranh giành linh khí với hắn nữa chứ..

Nhưng Mộc Chiến cũng không keo kiệt gì, vì Diễm Tiên Vũ cũng không hấp thu quá nhiều, chỉ làm chậm tốc độ Mộc Chiến đi một hai thành thôi, Mộc Chiến hắn vẫn còn ổn.

Với lại, Diễm Tiên Vũ đã là đồng minh của hắn rồi, còn ký kết khế ước với Mộc Chiến nữa, hắn keo kiệt làm gì a..

Mộc Chiến hắn thấy, Diễm Tiên Vũ này nhất định bất phàm, đến thân phận loài yêu thú gì Mộc Chiến hắn cũng không biết cơ mà..

Một yêu thú bất phàm như vậy, thực lực sau khi hồi phục có thể yếu sao..

Rõ ràng là không rồi.. Mộc Chiến hắn khá mong chờ đấy..

….

Gác lại chuyện Diễm Tiên Vũ, Mộc Chiến đang nằm nghỉ trên giường trong phòng tại Vân Lai Cư.

Hắn đang ngẫm nghĩ về việc tham gia Huyền Nguyên Quan Trường, cách thâm nhập vào sâu trong lãnh địa Độc Giáo để xem tên lão ca hắn đang ở đâu mà đi cứu.

Nhưng cũng còn một vấn đề khác, Mộc Chiến hắn không biết làm thế nào để trở về Thiên Võ Đại Lục.

Hắn bị cuốn đến Huyền Nguyên Đại Lục do Hư Không Loạn Lưu nuốt hắn vào, lúc đó may mà chưa chết.

Nhưng vì là Hư Không Loạn Lưu nuốt, hắn không biết được nơi này cách Thiên Võ Đại Lục bao xa nữa..

Ái Tâm Liên của Mộc Chiến hắn và Công Tôn Tuyết vẫn rất mờ nhạt, khoảng cách quá xa chỉ đủ để cho hai người cảm nhận tình trạng của nhau mà thôi..

Thôi…nghĩ không ra cách gì trở về, Mộc Chiến cũng không nghĩ nữa.

Giờ hắn nên suy nghĩ có cần làm gì trong hai tháng sắp đến không..

Hai tháng tu luyện cũng đâu đó hồi phục được sáu mươi đến tám mươi chiếc lá, nhưng do có Diễm Tiên Vũ, hắn đoán tốc độ này chắc phục hồi được năm mươi là cao rồi.

Hai trăm mười thêm năm mươi là hai trăm sáu mươi, Mộc Chiến hắn vẫn ở Hoá Đan Cảnh trung kỳ, không có gì quá khác biệt gì về thực lực, chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi.

Linh thạch trung phẩm Mộc Chiến còn khoảng mười chín vạn, số lượng này đủ để khôi phục lượng lớn số lá, nhưng vì thời gian luyện hoá khá lâu nên Mộc Chiến chần chờ..

Không nghĩ nữa, Mộc Chiến vào phòng tắm, nhẹ nhàng bỏ lại những ưu tư phiền muộn, toàn thân thư giãn khi đôi chân hắn tiếp xúc với làn nước ấm áp của hồ nước nóng.

Hơi nóng bốc lên như muốn xua tan đi mọi mỏi mệt trên người, cảm giác từng luồng nhiệt từ từ len lỏi vào từng thớ cơ, làm tan chảy hết thảy mọi căng thẳng còn vương vấn.

Nước ấm vỗ về làn da, bao phủ lấy hắn, tạo nên cảm giác thoải mái đến tột cùng.

Ánh mắt Mộc Chiến dần khép lại, tâm trí trầm vào trạng thái yên bình hiếm có.

Xung quanh là tiếng nước róc rách, hòa cùng hơi sương mờ ảo bay lên từ mặt nước, tựa như khung cảnh tiên cảnh xa xưa.

Bên trong hắn, từng dòng linh khí bắt đầu lưu chuyển nhẹ nhàng, như thể dòng chảy của hồ nước nóng cũng là một phần trong thiên nhiên, giúp hắn gột rửa tâm trí, đem lại sự thanh khiết và minh mẫn.

“Sảng khoái thật..!”

Hắn vươn tay lên mặt nước, để từng giọt nước nóng bắn tung toé, lấp lánh dưới ánh nắng nhạt.

Cảm giác này thật sự khác biệt, không phải là cảnh giới hay tu vi, mà chỉ đơn thuần là sự yên bình hiếm hoi giữa chốn tu tiên tranh đấu khốc liệt.

Từng giây phút trôi qua, tâm trí Mộc Chiến càng lắng đọng, không còn chấp niệm hay gánh nặng.

Đôi mắt hắn khép lại, tận hưởng sự an lạc trọn vẹn, để linh khí thiên địa tự nhiên bao bọc lấy bản thân, tựa như trở về trạng thái nguyên sơ nhất của sinh mệnh.

….

Mộc Chiến trầm mình trong làn nước nóng, tâm trí thả lỏng đến mức chẳng biết mình đã thiếp đi tự lúc nào.

Dòng nước ấm áp bao quanh, tựa như chiếc chăn vô hình, êm ái ôm lấy hắn.

Giấc ngủ đến tự nhiên, nhẹ nhàng, như thể hắn đã quên đi mọi âu lo, mọi tranh đấu.

Thời gian trôi qua không dấu vết, chẳng biết đã là ngày hay đêm. Làn sương mỏng manh phủ quanh hồ nước, ánh trăng lấp lánh soi tỏ mặt nước phẳng lặng, yên tĩnh tựa như không gian ngưng đọng.

Hắn ngủ say như thể cả thế gian này chẳng còn gì quan trọng hơn khoảnh khắc bình yên này.

Trong khi ngủ, Mộc Chiến như lạc vào một cõi mộng ảo.

Trong giấc mộng huyền ảo ấy, Mộc Chiến bước vào một thế giới bồng bềnh như sương khói, nơi không gian mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện như tiên cảnh.

Nơi đó, hắn thấy một nữ nhân đứng giữa màn sương, dung nhan tuyệt thế, tựa như tiên nữ từ cõi hư vô bước ra, vừa kiều diễm lại thoát tục.

Đôi mắt nàng to tròn, sâu thẳm như hồ thu, chứa đựng vẻ thanh khiết nhưng lại mang chút u hoài. Gương mặt nàng trắng ngần, mềm mại như ngọc, khiến người khác phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Nàng vận y phục lộng lẫy, sắc xanh lam điểm xuyết vàng kim, thể hiện khí chất cao quý, thanh nhã.

Mái tóc đen dài buông xõa như dòng suối chảy, được trang điểm bởi trâm vàng khảm ngọc, toát lên vẻ huyền bí mà cuốn hút.

Mỗi chi tiết trên trang sức đều được chế tác tinh xảo, tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, khiến nàng như tỏa ra hào quang lung linh.

Thân hình của nàng mềm mại, uyển chuyển như mây trôi nước chảy, mang nét kiều diễm nhưng lại vô cùng tao nhã.

Đôi vai trần thon thả, tựa băng tuyết trong suốt, làn da trắng ngần như ngọc thạch, vừa mỏng manh mà lại có nét kiên cường.

Bên dưới cổ áo trễ, thấp thoáng vòng ngực đầy đặn, tôn lên vẻ gợi cảm nhưng không kém phần tinh tế, khiến người khác chỉ dám ngắm nhìn mà không dám vọng động.

Eo thon nhỏ như cành liễu, tưởng như chỉ một vòng tay cũng có thể ôm trọn. Phần hông nàng đầy đặn, dáng vẻ mềm mại nhưng vẫn toát lên sự kiêu hãnh, cao quý.

Tiên nữ, chắc chắn là tiên nữ..Không phải là người bình thường, mà đây chắc chắn là tiên nữ hạ phàm..

Mộc Chiến thấy nàng liền kinh ngạc thầm than một tiếng, hắn không ngờ lại có nữ nhân đẹp đến mức như thế này..

Khi nàng thấy Mộc Chiến, nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nhưng tựa như chứa đựng bao nhiêu cảm xúc phức tạp.

Mà Mộc Chiến để ý kỹ lại thấy nàng có nét gì đó quen thuộc trong gương mặt ấy, một chút thanh thoát của Mộng Linh Nhi, một thoáng dịu dàng nhưng khí chất của Dao Hi Nguyệt, thậm chí cả sự tinh nghịch thoáng qua của Từ Lâm Nguyệt cũng lộ ra nơi đôi mắt.

Dường như nàng là sự kết hợp của tất cả những người từng quan trọng với hắn, một bóng hình dung hòa từ quá khứ, hiện tại, và có lẽ cả tương lai.

Mộc Chiến như bị hớp hồn, bất giác đưa tay muốn chạm vào nàng, nhưng bàn tay hắn chỉ chạm vào hư không.

Thân ảnh nàng phảng phất như mây khói, dịu dàng mà không thực, gần trong gang tấc nhưng lại xa vời vợi, như sắp tan biến bất cứ lúc nào.

Trong lòng Mộc Chiến thoáng dâng lên cảm giác mơ hồ khó tả, như thể nắm giữ một điều gì quý giá, nhưng cũng như đang sắp đánh mất mãi mãi.

Chợt nàng khẽ mở miệng, giọng nói tựa như tiếng gió lay trong đêm trăng, nhẹ nhàng vang lên:

“Mộc Chiến, hãy nhớ… có những điều không bao giờ biến mất… chỉ cần ngươi không buông tay.”

Khi tiếng nói vừa dứt, cảnh vật bỗng nhòa đi, bóng dáng nàng dần tan biến giữa hư vô, để lại Mộc Chiến ngơ ngác giữa mộng cảnh, lòng còn vấn vương câu nói tựa lời nhắn gửi ấy, dường như là lời hẹn thề, hay cũng có thể là một tiếng vọng từ tận sâu trong tâm can.

Mộc Chiến từ từ mở mắt, ánh sáng nhè nhẹ len lỏi qua làn nước trong hồ, làm cho hắn chợt cảm thấy choáng váng.

Hắn thì thào, tự hỏi:

“Nàng ta là ai..”

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.