Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn
Tiêu Lãng nhìn Lý Thiên suy yếu đến cùng cực, hắn cười lạnh:
“Lý công tử, uy phong của ngươi đâu hết rồi.. Muốn chiến với ta không phải sao?!”
Lý Thiên sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc từng hơi:
“Tiêu Lãng, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ!”
“Còn Bạch Liên Hàn, bổn công tử nhớ không hề đả động gì đến Tuyết Nguyệt Thành, vì sao ngươi lại ra tay với bổn công tử?!”
Lý Thiên rất khó hiểu, hắn không biết mình đắc tội với tên Bạch Liên Hàn này chỗ nào mà tên này luôn đánh ra những chiêu hiểm hóc, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Bạch Liên Hàn nghe vậy, chỉ lắc đầu cười nhẹ:
“Đồ ngu ngốc như ngươi vậy mà cũng dám mang Dị Thuộc Tính, chẳng lẽ ngươi không biết câu thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội sao?”
Lý Thiên nghe vậy, sắc mặt vốn trắng bệch, nhìn thoáng qua có chút khó coi, hắn trầm giọng:
“Thì ra là do Hắc Lôi Diệt Thế..!”
“Nhưng ngươi không sợ sư tôn của bổn công tử trả thù sao? Cho dù người là Linh Anh Cảnh đỉnh phong, sư tôn của bổn công tử vẫn có thể nhẹ nhõm diệt sát ngươi!”
Tưởng rằng Lý Thiên mang Lôi Tịch Vân ra hù doạ Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn thì hai người bọn họ phải kinh sợ, chỉ thấy Bạch Liên Hàn cười phá lên:
“Khặc khặc, ngươi nói Lôi Tịch Vân sao? Ngươi đúng là quá coi trọng ả rồi!”
Tiêu Lãnh thì không giống Bạch Liên Hàn, mà sắc mặt hắn lạnh lẽo, âm thầm nghĩ:
“Nếu không phải do ngươi, không phải do ả, ta làm sao lại như vậy..”
Lý Thiên nghe Bạch Liên Hàn không hề nể nang gì với Lôi Tịch Vân, hắn liền tỏ ra chấn kinh chi sắc:
“Ngươi..ngươi..!”
Bạch Liên Hàn quát:
“Ngươi cái con moẹ gì mà ngươi?! Đồ ngu ngốc không biết tốt xấu, ngươi tưởng có Lôi Tịch Vân làm hậu thuẫn là không ai dám làm gì ngươi à?”
Lý Thiên sắc mặt âm trầm:
“Nhất định bổn công tử sẽ nói chuyện này lại cho sư tôn, lúc đó nàng sẽ diệt sát hoàn toàn hai ngươi!”
Lúc này, Tiêu Lãnh và Bạch Liên Hàn hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về Lý Thiên như thằng hề vậy:
“Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc, quả thật đúng là tiểu tử chưa trải sự đời..”
“Tiêu Lãng, ngươi nói hắn sẽ còn sống để báo sao?!” Bạch Liên Hàn châm chọc một tiếng.
Tiêu Lãnh chỉ cười lạnh:
“Hôm này trời có hạ xuống cũng không ai cứu nổi hắn!”
“Để ta dạy cho ngươi biết thế nào câu nói kính lão đắc thọ, dạy cho ngươi biết thế nào là kính trên nhường dưới!”
Lý Thiên sắc mặt âm trầm đến cực điểm, khi nhìn thấy hai tên Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn đang ngưng tụ linh lực chuẩn bị cho một đòn cuối cùng, hắn bỗng chốc nở một nụ cười lạnh:
“Dạy ta? Haha, vậy để bổn công tử dạy các ngươi một điều…”
“Đó là đang đánh nhau không nên nói chuyện!”
Lý Thiên sau nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên tia thâm trầm đầy bí hiểm.
Hắn lập tức kết ấn, rồi vung tay, một luồng phù chú xuất hiện trong không trung, xoay chuyển như dòng lũ lôi điện, từng ký hiệu đen tuyền tỏa ra sát khí mãnh liệt, lơ lửng giữa trời đất.
Đây là trận pháp bí ẩn mà hắn đã tranh thủ mấy giây ngắn ngủi đánh lạc hướng của Tiêu Lãng và Bạch Liền Hàn để bố trí ra, mang tên Lôi Phong Hắc Vực Trận.
Tách..tách..
Xoèn xoẹt…
Những ký tự hắc lôi đan xen, tạo thành một vùng lôi điện bao phủ, mỗi điểm nhỏ trên trận pháp đều phát ra tiếng nổ lách tách, mạnh mẽ đến mức xé toạc không khí.
Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn cau mày. Cả hai người lập tức lùi lại vài bước, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
“Trận pháp Ngũ giai Lôi hệ…” Bạch Liên Hàn hít sâu một hơi, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn không giấu được sự kinh ngạc.
Tiêu Lãng nhìn trận pháp bao phủ trước mặt, híp mắt nhìn về phía Lý Thiên:
“Hừ, thì ra tất cả là kế hoạch của ngươi!”
“Đúng vậy!” Lý Thiên cười khẩy. “Các ngươi nghĩ truy sát ta dễ dàng vậy sao? Giờ để xem, ai mới là kẻ phải chạy trốn.”
Ngay khi dứt lời, Lý Thiên vận linh lực dồn vào trận pháp.
Đoàng…đoàng…
Những tia lôi điện đen bắt đầu chảy xiết theo từng phù chú, trận pháp Lôi Phong Hắc Vực phát ra luồng sáng đen tuyền, lập tức bùng nổ với tiếng gầm dữ dội.
Từng đợt sóng lôi đen ào ạt lan tỏa, dường như muốn nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi.
“Hừ! Thiên Băng Kết Giới!”
Bạch Liên Hàn vội vàng kích hoạt Thiên Băng Kết Giới, tạo nên một lớp băng dày vững chắc bảo vệ lấy hắn.
Đùng…
Răng rắc..
Nhưng cơn bão lôi điện dữ dội không ngừng va đập, tạo ra tiếng nổ lớn đến mức mặt đất rung chuyển, những tia lôi đen không ngừng xâm nhập và làm lớp băng kết giới rạn nứt.
“Thổ Tinh Trấn Sơn!”
Còn Tiêu Lãng, hắn lập tức vận dụng Thổ Tinh Trấn Sơn, đập mạnh xuống đất, tạo ra một tấm chắn đá vững chắc.
Bùm…
Thế nhưng, cơn lôi bão từ trận pháp của Lý Thiên như không chút khoan nhượng, bắn phá tấm chắn đá và tạo ra từng đợt chấn động khủng khiếp.
Bị bao phủ trong ánh sáng đen và tiếng nổ liên hoàn, cả Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn đều phải cắn răng chống đỡ.
Họ biết, Lý Thiên đang liều mạng, trận pháp này không chỉ nhắm vào họ mà còn khiến Lý Thiên cạn kiệt linh lực. Nhưng dù vậy, họ cũng không thể xem thường sát ý hủy diệt từ Lôi Phong Hắc Vực Trận.
Trong vùng lôi đen mịt mù, Lý Thiên thét lên: “Đừng tưởng các ngươi có thể truy sát ta dễ dàng như vậy!”
Tiêu Lãng âm trầm nhìn về Lý Thiên, sau đó nói với Bạch Liên Hàn:
“Bạch huynh, tên này không thể cầm cự quá lâu được đâu, một Hoá Đan Cảnh như hắn làm sao có thể điều khiển một trận pháp Ngũ giai được chứ..!”
Bạch Liên Hàn hiểu ý, nhưng hắn lắc đầu:
“Hoá Đan Cảnh như hắn đúng là không thể, nhưng nếu có Hắc Lôi Diệt Thế thì lại là chuyện khác..”
“Ngươi không thấy hắn đang liều mạng thúc động sao.. Với cái đà này, chúng ta sẽ bị nổ chết trước khi hắn hoàn toàn hao cạn linh lực!”
Tiêu Lãng nghe vậy có chút hồi hộp, hắn đã đánh đổi bao nhiêu là thứ chỉ để trả thù Lý Thiên, nếu bây giờ hắn không giết chết được Lý Thiên, thì cho dù Tiêu Lãng hắn chết ngược trong trận pháp này, Tiêu gia cũng sẽ bốc hơi theo..
Do vậy, Tiêu Lãng lên tiếng, giọng nói có chút âm trầm:
“Vậy chúng ta nên làm gì, nếu không..”
Bạch Liên Hàn cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:
“Hừ, đừng nghĩ chỉ có mỗi hắn thông minh! Làm sao ta không biết ả nữ nhân kia không để lá bài bảo hộ cho đệ tử của mình chứ!”
“Ta đoán Lôi Phong Hắc Vực Trận này chính là của ả ta cho Lý Thiên, nhưng dù thế, tất cả đều đã nằm trong tính toán của ta!”
Bạch Liên Hàn dứt lời liền phất tay, và trong không gian giới chỉ, một pháp bảo xuất hiện, tỏa ra một luồng khí lạnh băng giá, khiến không khí quanh đó đột ngột trở nên tĩnh lặng.
Đó là Bạch Nguyệt Độc Phiến, một Ngũ giai hạ phẩm pháp bảo có hình dạng là một chiếc quạt ngọc bích có hình dáng thanh thoát nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.
Những hoa văn sắc bén khắc trên cánh quạt tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, ngưng tụ không chỉ là băng hàn mà còn là độc tố tàn nhẫn.
“Bạch huynh, đây là..” Tiêu Lãng có chút giật mình khi nhìn về Bạch Nguyệt Độc Phiến trên tay của Bạch Liên Hàn.
Bạch Liên Hàn đáp:
“Đây là bảo vật ta mượn của đại nhân trước khi vào Huyết Ảnh Bí Cảnh, đúng là để đối phó với tình huống như thế này đây.”
Tiêu Lãnh hít một hơi, hắn biết đại nhân trong câu nói của Bạch Liên Hàn là ai, hắn run giọng một chút:
“Ngươi mượn đồ của hắn dễ dàng như vậy?!”
Bạch Liên Hàn âm trầm:
“Không, đó xem như là một cuộc giao dịch. Ta cung cấp thông tin Dị Thuộc Tính cho hắn, hắn bảo sẽ ban thưởng cho ta pháp quyết đột phá Nguyên Thần Cảnh nếu đem về Dị Thuộc Tính cho hắn!”
“Bạch Nguyệt Độc Phiến chính là pháp bảo hắn cho ta mượn để tránh có sơ suất gì trong quá trình truy sát tên Lý Thiên này!”
Tiêu Lãng giật mình:
“Vậy mà ngươi cam chịu..? Đó là Dị Thuộc Tính đấy!”
Tiêu Lãng không phải là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, dù sinh sống chủ yếu tại Tuyết Nguyệt Thành, nhưng dù sao hắn cũng là Linh Anh Cảnh sơ kỳ cường giả, Dị Thuộc Tính quý hiếm đến như nào hắn liền biết.
Bạch Liên Hàn nghe vậy liền thở dài:
“Vậy chứ làm sao? Không có pháp quyết, ta đi đâu tìm kiếm cơ hội đột phá Nguyên Thần Cảnh, chẳng lẽ ngươi lại bảo ta đi mấy thế lực khác trộm pháp quyết của bọn hắn?”
Tiêu Lãng nghe vậy có chút hiểu rõ.. đối với Bạch Liên Hàn hay Tiêu Lãng hắn, bước vào Nguyên Thần Cảnh vĩnh viễn là ước mơ của Linh Anh Cảnh.
Dù ngươi có Dị Thuộc Tính, nhưng không thể nào bước vào Nguyên Thần Cảnh thì cũng coi như vô nghĩa..
Dị Thuộc Tính có thể tăng cường thực lực, nhưng đứng giữa một thứ có thể tăng cường thực lực và một thứ có thể giúp ngươi nâng cao thực lực bản sự của mình, dĩ nhiên ngu ngốc cũng nên biết chọn cái nào.
Đó là chưa kể đến việc, Bạch Liên Hàn hắn cho dù có Hắc Lôi Diệt Thế, chắc hắn cả đời không dám dùng..
Vì không chỉ mỗi bên Lôi Tịch Vân sẽ biết Bạch Liên Hàn giết Lý Thiên, mà bên Độc Giáo cũng sẽ thủ tiêu Bạch Liên Hàn hòng cướp đoạt đi Hắc Lôi Diệt Thế.
Do vậy, thay vì giữ làm tai hoạ, Bạch Liên Hàn ngu gì không dùng nó làm một cơ hội để đột phá Nguyên Thần Cảnh chứ..
“Thôi, đừng nói nhiều.. Phá trận pháp này trước đã rồi tính sau!”
Bạch Liên Hàn nhận ra cơn bão lôi điện lại đến gần, hắn liền vung quạt một cách nhẹ nhàng, và ngay lập tức, Bạch Nguyệt Độc Phiến bùng phát một luồng khí độc kì lạ.
Vù vù…
Những làn gió mỏng như sương mù, nhưng không phải là sương bình thường, mà là sương độc, lan tỏa nhanh chóng, bao trùm lấy không gian.
Lý Thiên cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí, những làn sương mù đang bao trùm lấy mình, từng làn gió khiến cơ thể hắn cảm thấy mỏi mệt và nặng nề.
Đó là một loại độc không thể nhìn thấy, không thể ngửi thấy, nhưng sẽ từ từ ăn mòn cơ thể, khiến người ta mất đi sức lực mà không hề hay biết.
Bạch Liên Hàn đã tinh tế giấu nó trong những làn gió, khiến hắn khó có thể nhận ra cho đến khi đã quá muộn.
Bạch Liên Hàn cười lớn:
“Hảo hảo hưởng thụ đi, loại độc này sẽ không giết ngươi ngay lập tức, nhưng sẽ làm ngươi yếu đi, từng chút một. Cho đến khi ngươi không thể chịu nổi nữa, ta sẽ xử lý ngươi dễ dàng.”
Lý Thiên hít một hơi thật sâu, cảm giác khó thở dần lan tỏa khắp cơ thể. Hắn cố gắng đứng vững, đôi mắt hằn lên những tia sáng kiên định, nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi rất nhiều.
Hắn biết, nếu không thể giải độc kịp thời, sẽ không còn cơ hội phản kháng. Tuy nhiên, trong tình thế này, hắn chỉ có thể tự nhủ: Không thể để bản thân chết dễ dàng như vậy!
Cũng lúc đó, từ phía bên kia, Tiêu Lãng đã sớm điều động Thổ Ý Nhị Tầng Cảnh, hắn vung tay, những viên cự thạch trồi lên vây tấn công liên tục vào Lôi Phong Hắc Vực Trận.
Cả hai đồng thời tấn công, khiến Lý Thiên càng thêm khó khăn trong việc đối phó.
Lý Thiên cảm thấy cơ thể mình đang dần bị tê liệt, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Cơ thể hắn run lên, nhưng ý chí chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.
Hắn vẫn cắn răng điều động linh lực để duy trì Lôi Phong Hắc Vực Trận, mặc cho độc tố tàn phá cơ thể.
Hắc biết, chỉ cần trận pháp này tan vỡ, hắn liền xong đời…
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |