Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cột Sáng

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

“Mộc..à Thương Thiên, sao ngươi lại mạnh như vậy?!”

Tống Vũ Hà sau khi tỉnh táo lại lập tức ngạc nhiên về sức mạnh của Mộc Chiến. Chợt, nàng mở to mắt ra nhìn Mộc Chiến như nhìn thấy quỷ:

“Ngươi..ngươi đã đột phá Linh Anh Cảnh?! Lại còn là Linh Anh Cảnh trung kỳ?”

Mộc Chiến cười khổ trong lòng một chút, lúc trước hắn gặp nàng đúng chỉ có hơn 200 chiếc lá, tương đương với Hoá Đan Cảnh trung kỳ mà thôi..

Nhưng vốn dĩ Mộc Chiến không phải Hoá Đan Cảnh trung kỳ, hắn là Hoá Đan Cảnh đỉnh phong bị kẹt bình cảnh.

Nhờ Nguyên Tâm Thạch, nhờ dược thảo mà Luân Trường Thiên ấy cất giữ mà hắn mới có thực lực như bây giờ..

Dù là vậy, sự tiến triển từ một Hoá Đan Cảnh trung kỳ lên Linh Anh Cảnh trung kỳ khiến Tống Vũ Hà nàng ta chấn kinh cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Mộc Chiến cũng không giải thích gì nhiều làm gì:

“May mắn có chút cơ duyên mà thôi!”

Tống Vũ Hà nghe vậy liền nhíu mày:

“Có chút? Có chút kiểu gì mà từ Hoá Đan Cảnh trung kỳ đột phá lên tận Linh Anh Cảnh trung kỳ?!”

Mộc Chiến âm thầm cười khổ, nữ nhân này đúng thật là, sao lại nói huỵch toẹt ra hết thế hả, không quên tên Lý Thiên còn đứng cạnh đây sao?

Mà Lý Thiên nghe vậy cũng chấn kinh, khoé miệng giật giật liên tục, không nghĩ đến vị tiền bối Linh Anh Cảnh đang cưu mang hắn lại chỉ mới đột phá Linh Anh Cảnh, mà trước đó cũng chỉ mới ở Hoá Đan Cảnh trung kỳ giống như hắn nữa chứ.

Tống Vũ Hà thấy Mộc Chiến trầm ngâm không nói gì, chợt nhận ra mình có chút hơi lố lăng, bèn bình tĩnh lại, trở về phong phạm của một nữ Các Chủ.

Mộc Chiến thấy nàng bình tĩnh trở lại, lập tức đưa cho nàng một viên đan dược:

“Các chủ, giao dịch của chúng ta hoàn thành nhé!”

Tống Vũ Hà nhận lấy, có chút ngạc nhiên khi cảm nhận được linh lực của nó dao động. Viên Thiên Linh Đan này, ấy vậy mà dược hiệu cao lắm.

“Đa tạ rồi, Thương Thiên!” Tống Vũ Hà nhẹ giọng nói.

“Giới thiệu một chút, đây là Tống Vũ Hà, tự thành lập một Nguyệt Khí Các tại Tuyết Nguyệt Thành.” Mộc Chiến nói với Lý Thiên, sau đó quay qua nói với Tống Vũ Hà:

“Còn đây là Lý Thiên, chắc Các chủ cũng biết rồi!”

Tống Vũ Hà gật đầu, nhưng có vẻ khó hiểu. Mộc Chiến tiện thể giải thích luôn:

“Khụ khụ, vì gia cảnh khốn khó, tại hạ đành phải làm bảo tiêu cho công tử này vậy..”

Lý Thiên nghe vậy giật mình một cái, quả là một tên cáo già, đây là nhắc ngầm hắn không được quên phí bảo tiêu đây mà.

Lý Thiên chắp tay về phía Tống Vũ Hà:

“Lý Thiên, gặp qua Tống Các Chủ!”

Tống Vũ Hà ánh mắt nhìn Lý Thiên có chút dị sắc, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu đi.

“Được gặp quá Lý công tử là vinh hạnh của thiếp thân!” Tống Vũ Hà kéo váy làm động tác thi lễ..

“Được rồi, chào nhau thế là đủ, chúng ta cần phải tập hợp các thế lực cường giả lại, có chuyện lớn!” Mộc Chiến sau một hồi giới thiệu, lập tức nghiêm giọng lại.

Tống Vũ Hà có chút ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi làm gì, giờ Mộc Chiến thực lực mạnh hơn nàng, ý của hắn cũng là ý của nàng.

Thiên Linh Đan nàng đã có được, mục đích lần này tiến vào Huyết Ảnh Bí Cảnh coi như đã xong xuôi, cho nên nàng cũng chỉ còn nghe theo Mộc Chiến.

Nhưng..

Khi Mộc Chiến còn chưa kịp hành động, một cột sáng đỏ rực đột ngột bùng lên từ phương xa, như một ngọn tháp máu khổng lồ, đâm xuyên qua tầng tầng mây đen.

Ánh sáng huyết sắc lan rộng, nhuộm đỏ cả bầu trời, khiến mọi vật quanh đó như bị nhấn chìm trong sắc đỏ u ám.

Mộc Chiến, Tống Vũ Hà, Lý Thiên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi cột sáng bừng lên không ngớt.

Dù khoảng cách rất xa, sức ép tà ác từ nó vẫn mạnh mẽ tràn đến, như một dòng nước ngầm lạnh lẽo len lỏi qua không gian, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

Trong giây lát, Tống Vũ Hà cảm nhận rõ một cơn ớn lạnh xâm chiếm tâm trí, đôi tay nàng khẽ run rẩy nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt lấp lánh lo âu nhìn về phía Mộc Chiến.

Ánh mắt Mộc Chiến trở nên trầm tĩnh và sắc lạnh, nhưng sâu thẳm trong đó là một tia sáng của sự quyết đoán.

“Đó có lẽ là trung tâm của Huyết Ảnh Bí Cảnh…” Mộc Chiến khẽ cất giọng, đầy trầm ngâm. “Không kịp rồi..”

Tống Vũ Hà khẽ run giọng, nàng cảm thấy huyết quang ấy toả ra khí tức rất đáng sợ:

“Thương Thiên, bây giờ nên làm như thế nào?!”

Mộc Chiến vuốt cằm:

“Không còn cách nào khác, phải đến đó ngay thôi!”

Tống Vũ Hà ngạc nhiên:

“Được không? Nơi đó ta thấy dường như rất nguy hiểm!!”

Mộc Chiến thở dài một chút:

“Trên đường đi ta sẽ nói với Các chủ, ngươi sẽ nhanh hiểu ra mà thôi!”

Tống Vũ Hà nghe vậy, cũng không nói nhiều nữa mà khẽ gật đầu:

“Vậy được, đi thôi!”

Vậy là ba người Mộc Chiến, Tống Vũ Hà, Lý Thiên lập tức hướng về cột sáng đỏ rực khổng lồ ấy mà đến, bọn hắn biết, đại sự chẳng lành..

….

Mất gần một canh giờ, cả ba người mới đến cạnh bên cột sáng huyết sắc ấy. Trên đường đi, Mộc Chiến cũng đã giải thích cho Tống Vũ Hà nghe về ý định của Độc Giáo, dĩ nhiên về Độc Tam thì hắn cũng không nói nhiều làm gì.

Tống Vũ Hà kinh ngạc khi biết được ý định của Độc Giáo, nếu pháp quyết đó rơi vào tay bọn hắn, Huyền Nguyên Đại Lục quả nhiên nguy cấp rồi..

Vậy nên, cả ba tức tốc đến trung tâm của Huyết Ảnh Bí Cảnh.

Khi bước đến nơi cột sáng huyết sắc, cảnh tượng trước mắt khiến Tống Vũ Hà hít sâu một hơi kinh ngạc.

Cột sáng đỏ thẫm kia vươn lên giữa một khoảng đất trống, xung quanh là vô số dấu tích kỳ lạ và cổ kính, những phiến đá rêu phong đã mòn mỏi với thời gian.

Tất cả như hội tụ linh khí và oán khí trong không gian, tạo nên một cảm giác áp bức vô hình đè nặng lên người.

Mộc Chiến lặng nhìn quanh một lượt, cảm nhận được luồng linh lực tà ác ngập tràn từ mặt đất trồi lên, từng đợt từng đợt như sóng biển, cuộn trào quanh cột sáng.

Dưới ánh sáng đỏ ma mị, gương mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt lấp lánh tia sắc bén, cố tìm hiểu nguồn gốc sức mạnh này.

Tống Vũ Hà đứng sau hắn, tay nàng vô thức nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng. “Nơi này… dường như là một trận pháp phong ấn gì đó,” nàng thì thầm, giọng nàng nhỏ nhưng không giấu được lo âu.

“Đúng vậy,” Mộc Chiến đáp, giọng trầm thấp, mắt chăm chú nhìn cột sáng. “Phong ấn này đã tồn tại rất lâu. Thứ bị phong ấn bên dưới có lẽ chính là pháp quyết thần bí ấy!”

Giữa không gian căng thẳng ấy, một tiếng cười khàn khàn bỗng vang lên, như vọng từ sâu trong lòng đất.

Mặt đất bất ngờ rung chuyển, và một bóng đen mờ ảo từ từ hiện ra trong ánh sáng huyết sắc. Đó là một hồn phách oán linh, ánh mắt đỏ như máu, tràn đầy thù hận và khát máu, như muốn nuốt chửng tất cả những kẻ dám tiến vào lãnh địa của nó.

“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”

Mộc Chiến khẽ nhíu mày, linh lực trong cơ thể hắn dâng lên mãnh liệt, hắn vận dụng Mộc Tinh Đại Thủ Ấn, bàn tay khổng lồ từ linh mộc hiện ra giữa không trung, tựa như một ngọn núi xanh biếc trấn áp xuống, mang theo sức mạnh trấn giữ tất cả sự cuồng bạo trước mặt.

“Gràoooooo..”

Oán linh gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu đối diện với uy lực từ Mộc Tinh Đại Thủ Ấn.

Đùng…

Hai luồng sức mạnh xung đột, tạo nên một cơn gió xoáy kinh hoàng cuốn bụi đất bay mù mịt, cây cối xung quanh nứt toác, từng mảnh vỡ bị cuốn lên không trung.

Tống Vũ Hà lùi lại vài bước, đôi mắt nàng lấp lánh lo lắng nhưng vẫn tràn đầy niềm tin vào Mộc Chiến.

Giữa màn sương mờ mịt, nàng thấy rõ bóng lưng vững chãi của hắn, tựa như ngọn núi lớn sừng sững không thể lay chuyển.

Tống Vũ Hà ánh mắt lấp lánh: “Tên này, quả nhiên thật mạnh!”

Oan hồn đó sánh ngang với Linh Anh Cảnh hậu kỳ, vậy mà Mộc Chiến có thể dễ dàng trấn áp nó như vậy, chỉ sợ rằng trong Linh Anh Cảnh ít người có thể đối kháng lại với Mộc Chiến.

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.