Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm Vị Nguyên Soái

Tiểu thuyết gốc · 2319 chữ

Trong màn sương dày đặc của Vân Tiêu Điện, năm thân ảnh uy nghi đứng vững như năm ngọn núi lớn, mỗi người đều phát ra khí tức khác biệt nhưng đều toát lên sự trầm ổn và quyền uy.

Đây chính là năm vị Nguyên Soái, những cường giả đứng đầu dưới trướng Tư Lệnh của Huyền Nguyên Quan Trường.

Từng người đều mang phong thái của một chiến thần, trong mắt ánh lên sự điềm tĩnh cùng một chút sắc lạnh khi nhắc đến chiến cuộc.

Trước mặt họ là một bản đồ chiến lược khổng lồ trải rộng trên bàn đá linh thạch.

Ánh sáng từ bản đồ phát ra lấp lánh, chiếu sáng những nét vẽ phức tạp, các vị trí phòng thủ và tấn công, từng điểm đỏ đánh dấu các vùng ảnh hưởng của Độc Giáo như những ngọn lửa âm u chực chờ lan tràn.

Đại Nguyên Soái Trần Hạo Phong, nổi danh với biệt hiệu Thiên Phong Kiếm, cũng là tiền nhiệm hội trưởng của Thiên Tinh Hội.

Trần Hạo Phong sở hữu phong thái mạnh mẽ nhưng cao ngạo, đôi mắt sắc bén như ưng, nhìn thấu thế sự.

Trần Hạo Phong có một thanh Thiên Tinh Kiếm, một Ngũ giai thượng phẩm bảo kiếm lấp lánh như ánh sao trời, có thể triệu hồi sức mạnh từ các vì tinh tú, giúp y xuất chiêu thần tốc và trảm địch trong nháy mắt.

Giọng nói của y vang vọng, đầy uy nghi và mạnh mẽ như tiếng sấm rền:

“Các ngươi đều đã thấy rõ tình hình. Độc Giáo gần đây có những hành động rất kỳ dị..”

Nhị Nguyên Soái Lâm Tuyết Yên, từng là Cung Chủ của Băng Nguyệt Cung.

Lâm Tuyết Yên sở hữu vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, tựa như bông tuyết đêm trăng, lạnh lùng nhưng kiêu sa.

Lâm Tuyết Yên có thể triệu hồi băng hàn linh lực, đóng băng kẻ thù trong khoảnh khắc. Nàng nắm giữ Băng Nguyệt Trượng, Ngũ giai trung phẩm pháp bảo có thể triệu hồi linh khí băng tuyết, tạo ra cơn bão tuyết quét sạch chiến trường, làm giảm sức mạnh của kẻ thù trong cơn băng giá lạnh thấu xương.

Nghe Đại Nguyên Soái Trần Hàn Phong nói, nàng lên tiếng, giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy khí phách:

“Đúng vậy, Độc Giáo đã bắt đầu luyện một loại công pháp mới. Người của ta nói rằng công pháp này sử dụng sinh mệnh của người khác để nuôi dưỡng sức mạnh, biến thân thể người luyện thành cái bẫy chết chóc.”

Lúc này, Tam Nguyên Soái Mục Thiên Hùng, nguyên là Chưởng Môn của Hỏa Long Môn, Mục Thiên Hùng là hiện thân của sức mạnh cuồn cuộn và bất khuất.

Hắn có thanh đao Xích Hỏa Đao, một ngũ giai trung phẩm bảo đao hỏa long linh lực rực cháy, chỉ cần xuất chiêu là có thể bao phủ chiến trường trong biển lửa, thiêu đốt mọi vật cản.

Hắn cũng chín là sư tôn của Long Huyền, mà cũng không hề hay biết rằng Long Huyền đã bốc hơi trong tay của Mộc Chiến.

Giọng nói hắn vang lớn:

“Ta nói rồi, không nên để bọn hắn lộng hành thêm nữa. Độc Giáo cần trực diện, đánh mạnh, đập tan sào huyệt của chúng. Không cần phải lãng phí thời gian vào những trò thám thính tầm phào, càng không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Lâm Tuyết Yên cười lạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Háo chiến mà không đầu óc, khác nào đồ tế cho Độc Giáo.”

Mục Thiên Hùng nghe thấy lời châm chọc của Lâm Tuyết Yên, ánh mắt lập tức bùng lên như lửa. Hắn đập mạnh xuống bàn, giọng trầm đục, đè nén nhưng đầy cuồng nộ:

“Lâm Tuyết Yên, ngươi nói cái gì?!”

Lâm Tuyết Yên khẽ cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua Mục Thiên Hùng:

“Ngươi lúc nào cũng chỉ biết dùng sức mạnh, lấy vũ lực mà áp đảo. Nhưng ý kiến của ngươi lúc nào cũng là thứ ngu ngốc nhất mà ta từng biết.”

“Độc Giáo là thế lực dễ dùng thực lực để san bằng như vậy sao?!”

Mục Thiên Hùng bật cười, nụ cười không che giấu vẻ khinh miệt:

“Vậy Nhị Nguyên Soái a.. ngươi nghĩ Độc Giáo là loại kẻ thù có thể đối phó bằng vài lời nói lạnh lùng và ánh mắt lạnh lẽo hả Lâm Tuyết Yên?”

Lâm Tuyết Yên hừ lạnh, làm sao không nghe ra được lời trêu tức từ trong câu nói của Mục Thiên Hùng cơ chứ.

Ngay lúc không khí căng như dây đàn, Tứ Nguyên Soái Liễu Thanh Hải, Thương Hải Huyền Nhân, cất giọng trầm đều, mang theo chút châm biếm:

“Cả hai vị đều đứng đầu một phương, vậy mà vì vài câu nói đã nổi sát ý, chẳng lẽ Độc Giáo còn chưa đánh, chúng ta đã tự làm yếu chính mình?”

Hắn là một người có nội tâm trầm lắng và thâm sâu như đại dương. Liễu Thanh Hải tinh thông Thuỷ Chi Ý Cảnh có thể điều khiển nước cùng lúc để tạo ra các đòn tấn công vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ.

Hắn sở hữu Hải Vân Quyền Pháp, một bộ quyền pháp tạo ra sóng nước cuồn cuộn, kết hợp cùng Thủy Sa Ấn, một Ngũ giai hạ phẩm pháp bảo giúp ông tạo ra những cơn sóng dữ dội như biển cả, khiến đối thủ bị bao vây trong dòng nước khổng lồ.

Lời của Liễu Thanh Hải vừa cất lên, làm cho Lâm Tuyết Yên và Mục Thiên Hùng đều hừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm.

Vốn hai người bọn họ từ lâu đã đối địch với nhau, nhưng giờ do thế lực Độc Giáo nên tạm thời phải liên minh lại, dù có chút khó chịu nhưng vẫn phải cắn răng ngồi cùng bàn đàm luận như thế này.

Nhưng điều đó không có nghĩa hai người bọn họ phải tay bắt mặt mừng khi nhìn đối phương..

Ngũ Nguyên Soái Lý Thanh Ngọc, trước đây từng là Đạo Chủ của Hắc Tâm Đạo.

Lý Thanh Ngọc mang một tấm mạn che mặt, vẻ ngoài thanh nhã, thực lực lại cực kỳ khó đoán.

Lý Thanh Ngọc am hiểu Hắc Tâm Ảnh, một kỹ nghệ dùng bóng tối để tạo nên các ảo giác và chiêu thức ám sát tinh vi.

Nàng sở hữu Huyền Tâm Liên, Ngũ giai hạ phẩm pháp bảo có thể tạo ra hư ảnh trùng trùng, làm đối thủ rơi vào cạm bẫy trong bóng tối, mất phương hướng và sợ hãi.

Nàng thấy không khí có chút ngột ngạt, cất một giọng nói có chút âm u:

“Được rồi, vấn đề Độc Giáo bàn sau đi. Giờ bàn tới việc chiêu binh lần này trước đã!”

Dứt lời, Lý Thanh Ngọc liếc mắt qua Trần Hàn Phong:

“Hàn Phong, Lôi Tịch Vân đâu rồi?!”

Lôi Tịch Vân là Lục Nguyên Soái, nàng vốn là người đảm nhiệm cho việc chiêu binh lần này, nhưng không hiểu sao hôm nay lại không có mặt.

Trần Hàn Phong nghe vậy liền lắc đầu:

“Ta cũng không biết nàng ta đi đâu, chỉ có điều Tư Lệnh đã ra lệnh, từ nay không còn Lục Nguyên Soái nữa!”

Lời Trần Hàn Phong vừa dứt, cả Vân Tiêu Điện lập tức lặng ngắt. Từng ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Phong, một thoáng kinh ngạc lẫn sững sờ.

Mục Thiên Hùng sắc mặt lập tức tối sầm lại, trầm giọng nói:

“Hàn Phong, ngươi nói vậy có nghĩa là gì?!”

Mà không chỉ mỗi Mục Thiên Hùng, ba người còn lại cũng đều hướng về Trần Hàn Phong, chờ một lời giải thích hợp lý.

Trần Hàn Phong cười khổ trong lòng, hắn làm gì biết được đâu, đùng một cái Tư Lệnh bảo như thế thôi, chính hắn cũng sững sờ nữa mà.

“Ta chịu thôi.. đó là ý của Tư Lệnh, ta chỉ có biết đến như thế!”

Các Nguyên Soái đều lâm vào trầm mặc, thật ra bọn hắn ngạc nhiên là vì Lôi Tịch Vân thân phận quá sức bí ẩn.

Nàng từ đâu đột ngột xuất hiện, rồi sau đó được Tư Lệnh phong cho chức vị Lục Nguyên Soái mà các Nguyên Soái bọn hắn cũng không hề hay biết.

Bây giờ, nàng lại biến mất không một chút tin tức..

Nàng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, làm những vị Nguyên Soái đây không thích ứng kịp..

Trần Hàn Phong thấy Vân Tiêu Điện trầm mặc, hắn lập tức lên tiếng:

“Thôi, bỏ đi! Đó là ý của Tư Lệnh, ngài ấy có ý đồ gì thì chúng ta cũng không biết được!”

Nghe đến hai chữ Tư Lệnh khiến những Nguyên Soái sắc mắt lập tức nghiêm túc lại. Đúng là Tư Lệnh làm việc, không cần thiết phải báo cáo lại với bọn hắn..

Trần Hàn Phong nhìn Lý Thanh Ngọc nói:

“Ngũ Nguyên Soái có ý kiến gì về lần chiêu binh này không?”

Lý Thanh Ngọc trầm ngâm một chút liền gật đầu:

“Để chiêu binh, có lẽ để mỗi mình ta phụ trách cũng đủ rồi, còn các ngươi nên chia quân thành các tổ nhỏ, từng tổ chịu trách nhiệm tuyển chọn tại các vùng khác nhau.

“Mặt khác, về phần thưởng, chúng ta có thể tạo động lực cho các tu sĩ trẻ bằng phần thưởng linh thạch, pháp bảo, khuyến khích họ nỗ lực và cống hiến.”

Trần Hạo Phong trầm ngâm suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi dõng dạc tuyên bố:

“Rất tốt! Vậy quyết định như vậy.”

“Lần này là cuộc đại chiêu binh, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới của chúng ta, Ngũ Nguyên Soái sẽ phụ trách trực tiếp giám sát quá trình tuyển chọn để đảm bảo không xảy ra sơ suất.”

“Các Nguyên Soái còn lại phải tập trung cao độ để giám sát toàn trường, không để cho Độc Giáo nhân cơ hội này làm càn.”

Bốn vị Nguyên Soái nhất tề đồng thanh, ánh mắt kiên định: “Rõ!”

Tưởng chừng đã xong, Trần Hàn Phong bỗng nhiên lật tay, một bản vẽ khuôn mặt hiện lên trong không gian.

Bức tranh phác họa Mộc Chiến trong tư thế điềm tĩnh, khuôn mặt không lộ ra nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt hắn lại sắc bén, như có thể nhìn xuyên qua mọi thứ.

Mái tóc dài, màu đen huyền, bay nhẹ trong gió, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của hắn.

Khuôn mặt hắn được vẽ rất tỉ mỉ, những đường nét không quá sắc bén nhưng lại có sự mạnh mẽ, kiên cường.

Mục Thiên Hùng nhìn bức vẽ, sự khó chịu lộ rõ trên mặt:

“Tên này là ai?!”

Mục Thiên Hùng không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt này Mộc Chiến làm hắn ghét cay ghét đắng, như có thù từ trước vậy..

Lâm Tuyết Yên không khỏi nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ..

Trần Hàn Phong lên tiếng:

“Thanh niên này tên là Mộc Chiến, là người mà Lôi Tịch Vân Lục Nguyên Soái trước khi đi đã bàn giao cho Tư Lệnh, Tư Lệnh cũng phân phó ta sắp xếp cho hắn một vị trí thích hợp!”

Liễu Thanh Hải âm trầm vuốt cằm:

“Nếu là Tư Lệnh nói, chúng ta cũng không nên ý kiến nhiều làm gì.”

Đám người nghe vậy đều đồng thuận gật đầu, việc mà Tư Lệnh đã quyết, quả thật bọn hắn không có quyền hành gì để can thiệp.

Đành chịu rồi.. ai bảo Tư Lệnh là Phân Thần Cảnh cường giả kia chứ..

Lý Thanh Ngọc híp mắt nhìn vào Mộc Chiến, loé lên tia hứng thú nhè nhẹ:

“Vậy thanh niên này thực lực gì?!”

Trần Hàn Phong nghiêm giọng:

“Mộc Chiến tu vi Linh Anh Cảnh trung kỳ, nhưng đừng nên xem thường hắn, hắn chính là người có đại công lao đấy..”

Đại công lao?

Bốn Nguyên Soái nghe vậy lập tức cứng người lại, người gần đây nhất lập được đại công lao chính là một Linh Anh Cảnh bí ẩn trong Huyết Ảnh Bí Cảnh..

Chuyện Huyết Ảnh Bí Cảnh bọn họ ở Huyền Nguyên Quan Trường cũng biết, nhưng vì Độc Giáo đang liên tục chọc ngoáy khiến bọn họ không thế phân tâm vào Huyết Ảnh Bí Cảnh được.

Lâm Tuyết Yên nhẹ nhàng che miệng:

“Đây chính là Linh Anh Cảnh trung kỳ mà diệt sát cả oan hồn Nguyên Thần Cảnh hay sao?!”

Trần Hàn Phong nghiêm túc gật đầu, lúc hắn nhận được tin báo này, hắn cũng có chút giật mình..

Liễu Thanh Hải vuốt chòm râu dài:

“Hậu sinh khả uý.. hậu sinh khả uý..”

Lý Thanh Ngọc cất giọng lên tiếng:

“Vậy Hàn Phong ngươi muốn xếp hắn vào vị trí nào? Không lẽ thay cho Lục Nguyên Soái?!”

Lời nói của nàng vừa dứt, đám cường giả ở đây đều có chút giật mình.

Để một Linh Anh Cảnh ngang hàng với bọn hắn, thật đúng là có chút không vừa ý..

Trần Hàn Phong cũng không thích như vậy, nhưng lại có điều may mắn là Tư Lệnh cho hắn bổ nhiệm a..

Hắn lắc đầu nói:

“Không, công lao của hắn đúng là to lớn, nhưng chức vị thì chỉ nên là Đại Tướng Quân mà thôi! Còn về công lao, nhất định được sẽ không thiếu của hắn.”

Đám cường giả nghe vậy cũng thở phào một hơi.

Cũng may mà Trần Hàn Phong có ý tưởng giống bọn hắn a..

Trần Hàn Phong gật đầu, bỗng ánh mắt hắn sâu xa nhìn một hướng, nói:

“Ồ, hắn đến rồi..”

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.