Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh viện thực chất là nhà tù? Ta yêu ngươi

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

"Ispla-Ongu. (Ta cần cảnh cáo ngươi.)"

"WTF?"

Sau khi quay đầu lại, vốn định cân nhắc thiệt hơn, bảo Lục Sách lần này đừng làm ảnh hưởng đến hắn, kết quả vừa quay đầu lại, hắn phát hiện ra Lục Sách đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn là người đầu tiên đi ra ngoài, lúc tiếng trò chơi bắt đầu vang lên, Lục Sách vẫn còn nằm im trên mặt đất mà!

Người đâu rồi?!

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn, sau đó, phía sau hắn bắt đầu vang lên tiếng loảng xoảng.

Một khi cơn thèm ăn đã được khơi dậy, thì không thể nào dừng lại được, Lục Sách đã chờ bữa trưa này lâu lắm rồi, dĩ nhiên là sẽ không chờ Kirk.

Vừa nghe thấy tiếng thông báo ăn cơm, hắn đã lao ra ngoài như báo săn, bắt đầu càn quét bữa trưa của tất cả mọi người.

Kiểu ăn uống đó căn bản không thể gọi là ăn, mà là đổ ồ ạt vào, hắn quét sạch thức ăn của từng phòng.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, khi Kirk kịp phản ứng, Lục Sách đã xử lý xong hơn mười khay, đang tiến về phía trước với tốc độ chóng mặt!

Như sợ có người tranh giành với hắn vậy.

【: Thật ra ta cũng đoán được rồi. 】

【: Tuy là trò chơi Địa Ngục, nhưng sao lại hài hước thế này hahahahahaha! 】

【: Thương Kirk quá, ta cười chết mất. 】

【: Anh Mặt Nạ của ta xuất hiện là càn quét! Không nói lý lẽ gì cả! 】

Các người chơi khác cũng xem đến ngây người, tuy trước đó họ đã nghe nói Lục Sách một mình ăn hết đồ ăn của bệnh viện, nhưng vẫn không hình dung được.

Giờ tận mắt chứng kiến, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

Tửu Thiên nuốt nước bọt, giờ hắn mới hiểu tại sao người ta nói không thể xem thường sức chiến đấu của Lục Sách, không thể trêu chọc hắn.

Với động tĩnh ăn uống và tốc độ lao tới này, hắn thật sự nghi ngờ rằng nếu mình tiến lên lúc này có khi cũng bị ăn luôn!

Sợ quá, hắn sẽ không ăn thịt ta chứ.jpg.

"StOp!"

Kirk hét lên một tiếng thảm thiết, bất chấp tất cả, lao ra ngoài như điên, bắt đầu tranh giành thức ăn.

Cuối cùng, Kirk giành được một khay thuốc, cẩn thận nhét vào ngực.

Tất cả thức ăn còn lại đều bị Lục Sách càn quét sạch sẽ!

Chắc hẳn bệnh nhân ở đây cũng không ngờ đang yên đang lành ở trong bệnh viện, sao đột nhiên lại bị cắt cơm?!

Kirk cầm thuốc và khay thức ăn trong tay, liếc nhìn Lục Sách với vẻ kiêng dè, lần này, hắn không dám hé răng.

Hắn thật sự rất sợ Lục Sách nhào lên cắn mình, bèn cầm thuốc, đi thẳng về phòng Long Lục, bắt đầu thu thập tin tức.

Những người chơi khác lúc này rõ ràng đã coi Lục Sách như một kẻ không bình thường, không ai muốn giao tiếp nữa, vội vàng lảng tránh, nhanh chóng vào phòng.

Bệnh nhân trong phòng, có vẻ vẫn còn bình thường, xem ra độ khó địa ngục của trò chơi này chủ yếu là do người này tạo nên...

Lục Sách cũng đi vào căn phòng lúc trước, nhìn Long Ngũ đang nằm trên đất.

Long Ngũ trông như thể đã bị hành hạ cả buổi sáng, nằm co quắp trên mặt đất, nghe thấy tiếng người, gã liền gầm lên một tiếng, định lao tới.

Nhưng thân thể gã mới nhào lên được một nửa thì lập tức khựng lại.

Không phải bị dây xích kéo lại, mà là nhận ra Lục Sách, ánh mắt gã bỗng trở nên trong veo hơn rất nhiều, cơn điên loạn cũng tan biến, thay vào đó là vẻ ngoan ngoãn.

"Xin chào, quý cô xinh đẹp." Lục Sách nhẹ nhàng đóng cửa, nói với giọng điệu vô cùng lịch sự.

Vì sao lại đổi giới tính của ta?

Long Ngũ ngây người ngồi dưới đất, như thể hồn vía đã bị rút cạn, không nhúc nhích, cũng chẳng phản bác, hệt như con cá mặn bị nướng khô.

Gã biết, nói chuyện với tên trước mặt này là vô ích.

Lục Sách đứng ở cửa, tiếp tục nói:

"Ngươi gọi ta tới có việc gì? À, ở đây có đồ ăn không? Tên kia sáng nay mời ta tới mà không cho ta ăn no, thật là quá đáng."

"Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức, ta sẽ không tha cho hắn."

Long Ngũ vẫn im lặng, ngồi thừ người dưới đất, thầm nghĩ: kẻ sáng nay kia cũng chính là ta đấy!

Ngươi còn chưa ăn no, vậy chắc cơm trưa của ta cũng bị ngươi xử lý rồi chứ gì?

Chầm chậm, đột nhiên, Long Ngũ vốn đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn, bỗng chủ động lên tiếng:

"Vì sao... Vì sao lại là ta?"

"Bởi vì năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, Người Nhện." Lục Sách đáp lại một cách chẳng ăn nhập gì, còn vỗ vỗ vai đối phương: "Peter, ngươi phải nhớ kỹ những điều này..."

【: Cái quái gì thế này!? Ta hoa cả mắt rồi. 】

【: Mẹ kiếp, Người Nhện cũng xuất hiện nữa! 】

【: Đại lão đúng là đọc hiểu mà trả lời lung tung. 】

【: Nhưng mà, chẳng phải các ngươi thấy những bệnh nhân này trước mặt đại lão, dường như đều nói ra được những lời tỉnh táo ở một mức độ nhất định sao? 】

Khóe miệng Long Ngũ giật giật, hình như gã đã quen với kiểu phát điên của Lục Sách rồi, bèn nói tiếp:

"Ngươi tới đây làm gì?"

"Nếu ngươi bị điên, thì trong nhà tù này mỗi người đều ở một phòng riêng."

"Nếu không, tại sao ngươi lại tới hành hạ ta? Ta vô tội, những người bên trong kia mới là kẻ có tội..."

Lời Long Ngũ vừa nói ra khiến phòng livestream lập tức dậy sóng.

【: WOW! Lượng thông tin khủng quá! 】

【: Ý gì đây? Không phải nói là bệnh viện sao? Sao lại biến thành nhà tù rồi? 】

【: Người bên trong là ai? Bệnh nhân này nói nhiều đấy, còn nhiều thông tin hơn cả bên Kirk nữa! 】

【: Đây là cách giao tiếp giữa những người bị bệnh tâm thần à? Chỉ là không biết hắn ta có hiểu được không. 】

Lục Sách khoác vai Long Ngũ, biểu cảm trên mặt nạ vô cùng nghiêm túc (@@;), như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ý ngươi là... những người bên trong kia, sẽ cho ta ăn đúng không?"

Long Ngũ:...

Lúc này gã rất muốn nổi điên, nhưng gã đã nhịn xuống.

"Đúng vậy."

"Đa tạ đã khoản đãi." Lục Sách đứng dậy, đi thẳng tới chỗ đồ ăn, không hề lưu luyến.

Sau khi Lục Sách rời đi, Long Ngũ gục đầu xuống đất, thở hổn hển.

"Nhưng mà, bọn họ... tội lỗi của bọn họ, ở đây, coi như cũng đã trả hết rồi..."

Lục Sách cứ thế đi thẳng vào trong, tới tận cùng của dãy phòng hình tròn, nơi Tom đang đứng.

Hắn dừng bước, nhìn Tom, nói:

"Huynh đệ, ngươi thơm thật đấy."

Tom: ...

Sau đó, Lục Sách không nói thêm gì nữa, đẩy cửa một căn phòng bên cạnh, bước vào.

Ánh đèn lờ mờ, vách tường và sàn nhà nhuốm màu đỏ máu, một bóng người lặng lẽ ngồi trên đất, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt đen đúa.

Hắn ta có hốc mắt sâu hoắm, khóe miệng rộng ngoác như đang cười, lộ ra hàm răng lởm chởm.

"Cuối cùng cũng có kẻ như các ngươi tới nữa rồi."

"Cơm của ta đâu? Cái thứ như cứt đó, giờ cũng bị cắt luôn à?"

Hắn ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Sách đang bước vào, cười the thé.

"Ta biết, ngươi tới đây làm gì, nhưng..."

Hắn ta chưa nói hết câu đã bị Lục Sách cắt ngang.

Lục Sách nói: "Ta yêu ngươi."

Đối phương:?

Bạn đang đọc Thần Tuyển Lạc Viên của Hãm Trận Doanh Doanh Trường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.