Chương 2
Trường Thanh từ nhỏ sống dưới chân núi Kim Long này, từ khi sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, được người trong núi này nuôi lớn.
Trong thế giới rộng lớn này, có tồn tại thế lực gọi là yêu. Vạn vật đều có linh tính, hấp thụ tinh hoa trời đất, nếu như gặp được thiên thời địa lợi nhân hòa đều có thể hóa thành yêu. Yêu quái vốn không xấu, từ rất xa xưa trước kia vốn dĩ người yêu hòa thuận, chung sống cùng nhau.
Nhưng thời gian trôi qua, con người và yêu quái dần dần nảy sinh mâu thuẫn, hai chủng loài đều muốn bản thân trở thành kẻ cầm đầu, từ đó giữa hai bên dần xảy ra những trận tranh chấp nhỏ để cạnh tranh xem bên nào mới là kẻ mạnh nhất.
Lúc đầu, những trận chiến đó đều chỉ mang vỏ bọc là những trận thi đấu, không đến mức ngươi chết ta sống, chỉ là thua thì mất đi chút mặt mũi. Nhưng sử sách ghi lại trăm vạn năm trước, có một thứ gọi là âm dương chi khí đột nhiên được đất trời sinh ra. Trời đất vốn là âm dương giao hòa, có ngày có đêm, có nam có nữ, có sáng có tối, rất cả là một loại quy luật bổ sung bù trừ.
Không biết là trăm vạn năm trước thứ này đột nhiên xuất hiện, hay là vốn dĩ khi trời đất được sinh ra đã có nó. Chỉ biết rằng khi có người thử dùng âm dương chi khí tu luyện, đột nhiên phát hiện thực lực bản thân tăng vọt. Thứ âm dương chi khí này không chỉ có thể nâng cao tu vi của người, mà còn có thể nâng cao đạo hạnh của yêu, là thứ hiếm có trên đời.
Thứ tốt thì không ai muốn nhường, từ đó giữa người và yêu chính thức nổ ra chiến tranh. Từng cuộc chiến lớn lớn nhỏ nhỏ liên miên không ngừng, hai bên đều giết đến đỏ cả mắt.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng đó, cuối cùng cũng có người đứng ra ngăn lại. Không biết hắn là người hay yêu, không ai biết tại sao hắn có thể to lớn đến như vậy, to lớn đến mức tất cả yêu quái và con người đều giống như sâu kiến khi đứng dưới chân hắn. Chỉ thấy hắn hít một hơi, dậm mạnh chân xuống đất, mặt đất lập tức nứt toác, từng dãy núi liên miên sụp đổ. Sức lực đó dường như có thể dời sông lấp biển.
Hắn quả thật đã dời sông lấp biển, lúc ấy mỗi một nơi, mỗi một ngõ ngách đều cảm thấy cơn địa chấn khủng khiếp, từng dãy núi gần xa đổ sụp, di chuyển, biển cả sông ngòi bốc hơi, biến thành mây đen cuồn cuộn, mưa to gió lớn ầm ĩ, thời tiết giống như bị đảo lộn, biến động kinh khủng đất trời.
Trận biến thiên đó kéo dài tròn trăm năm, trăm năm này không ai có thể di chuyển, cả người lẫn yêu bị chôn chân tại chỗ, thời gian trôi qua, dường như cũng không trôi qua. Bọn họ cảm nhận rõ ràng thời gian trôi qua sáng tối luân phiên, nhưng hình như bên ngoài cơ thể của bọn họ được bao bọc lại bởi một lớp màng trong suốt, trong lớp màng bọc này thời gian của bọn họ vẫn đứng im, không già, không chết, không ốm đau bệnh tật.
Cho đến khi mọi thứ bình thường trở lại, khi tất cả đều không còn bị khống chế nữa thì hoàn cảnh xung quanh đã bị thay đổi hoàn toàn.
Người nọ đã tan biến.
Cũng không biết bằng cách nào và vào lúc nào, một tin tức đã được truyền lại vô não của bọn họ. Người đó là, Thần.
Đó là Thần.
Thần đã dùng bản thân mình, hóa thành trăm ngàn mảnh nhỏ, thay đổi đất trời, ép tất cả âm dương chi khí phải ẩn mình. Vậy là, trong thế giới này đã không còn người biết âm dương chi khí đó cụ thể ở tại đâu.
Trận chiến kết thúc, thế lực hai phe đình chiến, bắt đầu chia ra chiếm đóng các nơi khác nhau. Mặc dù đình chiến nhưng hai bên đều không ai vừa mắt ai, dù sao trận chiến kéo dài bao nhiêu năm, núi thây biển máu là thật, dù cho Thần đã chia nhỏ âm dương chi khí ẩn sâu trăm ngàn nơi trên thế giới, nhưng hận thù giữa hai chủng loài đã không thể hòa giải được nữa, chỉ có thể không ngừng cân bằng kìm hãm nhau.
…
Trường Thanh năm nay 16 tuổi, cuộc sống lang bạt đã quen, hắn lúc nào cũng sống trong tâm thế tùy ý có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trong thế giới này con người sinh ra đã có thể tu luyện. Không giống yêu quái phải dựa vào kỳ ngộ mới sinh ra linh tính, hoặc dựa vào huyết thống cha truyền con nối, huyết thống yêu tộc, con người sinh ra vốn có huyệt đan điền, là bẩm sinh có thể dưỡng thần luyện khí.
Nhưng hắn không có. Không biết vì sao, cơ thể của hắn lại không có đan điền. Không thể tụ khí, dĩ nhiên không thể tu luyện.
Trong thế giới này, hắn dường như là dị loại. Bù lại, từ nhỏ hắn đã thể hiện ra thiên phú y thuật của mình.
Năm 4 tuổi hắn đã có thể phân biệt được gần hết các loại thuốc trên núi, các lang y trong núi vô cùng yêu thích hắn, thôi thì không có pháp thuật cũng được, nhưng biết chữa bệnh cũng là một loại năng lực ghê gớm.
Từ đó hắn đi theo chân các lang y, vừa làm tên chạy vặt, vừa được truyền thụ hết tất cả y thuật mà bọn họ tích lũy cả đời. Mới lên 10 hắn đã có thể tự mình chẩn bệnh bốc thuốc, chuyện lạ này cũng coi như là một giai thoại truyền đi khắp các thôn trong núi, không ai không biết.
Sau đó vài năm, lang y trong thôn đã không còn gì để dạy hắn, hắn liền lợp một cái chòi nhỏ bên ngoài thôn, thi thoảng tự lên núi hái chút thuốc về, một nửa cất đi để dành, một nửa bán cho người trong thôn, kiếm chút tiền sinh hoạt, cuộc sống cũng coi là yên bình đến tận bây giờ.
…
Trường Thanh nhìn săm soi con hồ ly trước mắt, ra vẻ suy ngẫm.
“Cửu vĩ hồ ly như ngươi, bị thương nặng, lại còn bị bứt mất cái đuôi, hẳn là gặp phải người ghê gớm lắm, giờ ta cứu ngươi có khi nào người đó quay lại giết cả ta không?”
“Hừ.”
Hồ Yết khinh thường hừ một tiếng.
“Một đám nhãi con mà thôi, chỉ biết đánh lén là giỏi. Ngươi cứu được ta, vậy ta nợ ngươi một mạng, chỉ cần ta còn sống, nợ này vẫn còn tính.”
Trường Thanh trầm ngâm, thở dài bất lực, thôi vậy, đối với người từ nhỏ không tu luyện thuật pháp như hắn, thậm chí còn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, những chuyện chém chém giết giết, hận thù xa xưa kia chẳng là chuyện thế nào cả. Huống hồ tên này dù có là người xấu thì cũng chưa từng làm hại hắn, nếu đã gặp thì coi như là duyên phận đi.
“Ngươi biến nhỏ lại, to như vậy ta không đủ thuốc bôi.”
Lần này không nghe thấy tiếng hồ ly truyền âm nữa. chỉ thấy thân hình to lớn của nó dần dần biến nhỏ lại, cho đến khi bằng kích thước của một con chó con thì dừng lại.
Vừa đẹp, một con hồ ly tám đuôi to bằng hai bàn tay, giờ mà giẫm một cái chắc chắn đi đời.
“Dám lộn xộn ta giết chết ngươi.”
Trường Thanh cười lạnh, cũng nhạy cảm thật đấy. Hắn không đùa giỡn nữa, đưa tay bế con hồ ly kia lên, cẩn thận dùng nước rửa sạch sẽ máu dính trên lông hắn.
Lần này Hồ Yết thật sự là bị thương nặng, cửu vĩ hồ mất đuôi, tổn thương cực sâu, phải biết từ tám đuôi lên chín đuôi cần hấp thu yêu đan của cửu vĩ hồ để tiến hóa, nhưng chưa có ai từng thấy hồ ly từ chín đuôi bị đứt mất một đuôi thì sẽ như thế nào.
Đó là lý do Hồ Yết chỉ có thể dùng thần thức yếu ớt của mình truyền âm cho Trường Thanh, hiện tại thậm chí ngay cả tỉnh dậy hắn cũng không thể, chút sức lực cuối cùng có lẽ đã dùng để bố trí trận pháp vây quanh đỉnh núi làm người ta không thể tìm thấy đường ra lẫn đường vào kia.
Trường Thanh cẩn thận quan sát, bỗng nhiên mắt hắn lóe lên ánh xanh.
Một loại khí tức kì lạ như xuyên qua cơ thể hồ yêu, Hồ Yết cảnh giác, thần thức bị thương cố gắng chống cự lại.
“Yên đi, ta đang chẩn bệnh.”
Hóa ra khí tức kỳ lạ đó là do đôi mắt Trường Thanh phát ra. Hắn cũng không biết vì sao bản thân có năng lực này, chỉ biết từ khi hắn có trí nhớ đã phát hiện ra, chỉ cần hắn ngưng thần nhìn chăm chú vào một người bệnh nào đó một lúc lâu, hắn sẽ dần dần nhìn thấy những bệnh tật bên trong cơ thể người đó. Cảm giác đó rất thần kỳ, dường như khi đôi mắt phát hiện ra bệnh cũng sẽ lập tức phát cho hắn tín hiệu cần dùng những loại thuốc nào để chữa trị.
Đương nhiên thứ thần kỳ như vậy chắc chắn cần phải có trả giá, mỗi lần dùng mắt chẩn bệnh như vậy, mắt hắn đều sẽ đau nhức không chịu nổi, sử dụng quá độ còn có thể dẫn đến việc mắt chảy ra huyết lệ. Hắn nghĩ, nếu sử dụng liên tục trong một thời gian dài có lẽ đôi mắt của hắn cũng sẽ bị phế mất, trở nên mù lòa.
Hắn không dám làm ẩu, từ đó chăm chỉ học tập y thuật thật sự, nếu không phải chuyện thật sự bất đắc dĩ hắn tuyệt đối không bao giờ dùng đến năng lực này.
Đăng bởi | Quach_ngan25 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |