Căn Cơ (1)
Hắn như nín thở,khuân mặt trán đẫm mồ hôi hột.Không khỏi nhìn vào người đứng trước bản thân.
Một gã chừng khoảng mười chín tuổi,gã có thân hình cao ráo,tráng kiện.Có thể nói so với thân hình của Tử Tây là một trời một vực.Y có mái đầu cắt ngắn,hai chân có chút ngắn,mang đôi giày da bên dưới.
Khuân mặt người này tuy mới mười chín nhưng lại có nhiều nét giống một gã trung niên,thêm vào đó là một vết sẹo.
Hắn nhìn Tất Minh đang căng thẳng thì chấn động vô cùng.Tất Minh này cầm con dao chĩa vào người hắn,vẻ mặt bảy phần lo lắng,như nhìn vào nhất cử nhất động của người tráng niên.
Thế rồi hắn cũng không quản nhiều,mở miệng trước. - '' Tây khờ,đệ đột nhiên bị ngã nên biến thành thế này ư ? mau cho ca xem. ''
Tất Minh khủy tay vẫn lăm lăm thanh dao,nhưng lại thu lại một khúc,gập vào.Mặt tỏ vẻ ngơ ngẩn,rồi nhìn vào hán tử phía trước.Đột nhiên,một dòng ký ức của Bạch Tử Tây hiện lên trong đầu hắn,làm hắn nhận thức người tráng kiện.
Đây là Trương Tứ - người thân thiết nhất với hắn ở học viện.
Trương Tứ xuất thân tầm thường,là con của một vị họ Trương làm thợ săn,tuy không phải tu sĩ nhưng rất lợi hại.Trương Tứ sinh thứ tư trong số 4 người con.Nhưng trời sinh thần lực,khỏe mạnh tráng dũng hơn người.
Được dân làng góp cho lệ phí lên kinh học võ.Rồi thế là gia nhập vào Bố Lai Học Viện.
Trương Tứ lúc vào đây,mới nhận ra.Thần lực trời sinh của y không là gì ở đây cả.Trong thế giới tu sĩ này,Pháp Diện mới là đẳng cấp cao nhất.Trương Tứ mang theo ước mong của cha và gia đình,cũng cố gắng tập luyện dù thiên phú kém.
Thế là sau hai năm,với tư chất màu Trắng,hắn triệu hoán được một Pháp Diện,từ đấy mới được thu vào Động Viện - là một trong bốn Đại Viện thuộc Bố Lai Học Viện.
Nhưng dù thế,Động Viện cũng là viện kém nhất trong tứ động.Mà trong động kém nhất ấy,Trương Tứ chính là người kém cỏi nhất.
Nhờ vào việc chăm sóc và lo lắng cho thiếu niên Bạch Tử Tây,Trương Tứ được hiệu trưởng cho ở lại học ở Động Viện,như một cách báo ân cho gia gia năm xưa của Bạch Tử Tây.
Trương Tứ to xác nhưng rất đơn thuần,ngu ngốc.Hắn thường xuyên tâm sự với Bạch Tử Tây về những điều hắn chịu ở học viện.Về nỗi nhớ cha mẹ cùng 3 người anh của hắn,về sự bắt nạt của đám học sinh Động Viện với hắn.
Còn là với tình yêu đơn phương,một phía của vị sư huynh hộ pháp này.Trương Tứ dù biết Bạch Tử Tây không nghe,không phản ứng,nhưng hắn vẫn nói ra,như một cách giãi bày tâm sự với người bạn thân nhất của mình.
Chả biết từ bao giờ,tuế nguyệt qua hình thành trong tâm trí vô thức của Bạch Tử Tây niềm yêu thích,hảo cảm với Trương Tứ.Tất Minh dù mới gặp,cũng như có ảnh hưởng tử đó,hắn thu thanh dao lại.Nhìn Trương Tứ chạy tới châm chọc,dò xét thân thể hắn xem có thương tích không.
Tất Minh cười thầm,hắn thực kiếp trước rất ít bạn.Chỉ có độc một gã bạn thân,là người tri kỉ mà hắn có thể chia sẻ mọi điều.Giờ Trương Tứ bộ dạng ngu ngốc có phần,xoay đi xoay lại nguời Tất Minh xem thương thế làm hắn nhớ đến người bạn năm nào.
'' Tây khờ,đệ không bị sao chứ ? '' - Trương Tứ nói chuyện làm phá vỡ suy nghĩ của Tất Minh.Hắn nhanh chóng đặt con dao xuống bàn,rồi nâng hai vai Trương Tứ lên.
'' Trương đại ca,đệ không sao cả. '' - Câu nói của Tất Minh phát ra,làm cho Trương Tứ kinh ngạc vô cùng.Bạch Tử Tây vốn là kẻ kiệm lời,ít giao du,hôm nay bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Đừng nói là mình Trương Tứ tiếp xúc với Bạch Tử Tây nhiều năm,nếu là có học viên nào ở đây,cũng sẽ kinh ngạc mà thốt lên.
'' Tây khờ,đệ là hết ngốc rồi ? '' - Trương Tứ Hỏi.
Bạch Tử Tây giờ là Tất Minh,cười nhẹ một tiếng,sau đó vỗ vai Trương Tứ,nói ra.
'' Trương đại ca,đệ là bị ngã hết ngốc rồi,nhưng vì có một số lý do khó nói,tạm thời ca đừng có nói ra việc đệ hết ngốc.Mà đệ vẫn sẽ giả ngốc như cũ,mong ca đồng ý. '' - Tất Minh dùng phương pháp giảo ngữ nói chuyện với Trương Tứ.
Làm hắn há miệng tròn,tí thì rớt ra ngoài.Trương Tứ là người đơn thuần,không có gì nổi bật,việc Bạch Tử Tây giờ bắt hắn không giả ngốc vừa làm hắn kinh ngạc,hỏi thật sự là Bạch Tử Tây sự đệ mình hết ngốc rồi.
Thế là hắn khép hàm lại,lắp bắp nói
'' Ngươi yên tâm...ta không nói..nhất định không nói. '' - Trương Tứ nói chuyện với Tất Minh bằng giọng bập bẹ không rõ ràng.Bất quá Tất Minh nở một nụ cười tự tin,như ủng hộ vị sư huynh
'' Trương đại ca, đệ có thể nhờ huynh một việc? '' - Tất Minh ngỏ lời với Trương Tứ.
Trương Tứ như ngu ngốc,liền gật đầu lia lịa,nhìn Bạch Tử Tây - '' Ngươi cứ nói,chỉ cần làm được,ta sẽ làm. ''
Tất Minh cười một miếng,rồi nhìn lên Trương Tư. - '' Động viện huynh chắc là có tàng kinh các nhỉ,có thể vào lấy cho ta mấy cuốn sách. '' - Hắn cười điệu bộ vô cùng gian xảo,có phần tự tin.Làm cho Trương Tứ lúc này đờ người,gãi đầu gãi tai.
Động Viện - một trong tứ viện của Bố Lai Học Viện - bên cạnh ba viện còn lại kia là Sơn Viện - Hà Viện - Lâm Viện.Động Viện tuy là kém nhất,nhưng cũng là một viện nên được sở hữu tàng kinh các - khu chứa sách riêng.
Tàng kinh các của Động Viện chứa công pháp và bí kíp,tuy không bằng Sơn Viện,Hà Viện,nhưng cũng gọi là có những công pháp cao.
'' Đệ là muốn ta mượn công pháp cho đệ tu luyện,không được đâu,trừ khi đệ gia nhập Động Viện,còn ta thì không thể lấy cắp. '' - Trương Tứ cơ hồ suy đoán mục đích của Bạch Tử Tây.Rằng trước hắn khờ khạo bị coi thường,nên giờ tỉnh táo rồi muốn tu luyện lại,để cho không bị kẻ khác coi rẻ nữa.
Trương Tứ tuy có hảo cảm với Bạch Tử Tây,nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm,cũng không dám dối gạt môn phái,lấy đồ cho người ngoài xem.
Tất Minh cười phá lên một cái,xoa vai Trương Tư,tay tạo hình ngón cái chỉ vẻ ta đây - '' Huynh không cần lo,ta cần là huynh tìm là sách về truyền thuyết,lịch sử,chứ không phải công pháp. ''
Truyện Thánh Chế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | tangemmotbonghong212 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8 |