Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Thiên Đế

3144 chữ

Siêu thoát thế ngoại, vùng đất chưa biết.

Màn đêm nhu hòa, trăng bạc treo cao, tinh tú đầy trời.

Trong một tòa tiểu viện, hồ sen tỏa khói mỏng, côn bằng nhập nước thành cá, lặng lẽ bơi dưới sen.

Một đạo thân ảnh lặng yên đứng ngoài tiểu viện, nhìn xa về phía Đại Hoang. Nơi đó sức sống bừng bừng, hiện rõ khí tượng nguyên thủy, giữa đêm khuya, có đôi mắt đỏ như máu khép mở, như là huyết nguyệt treo trên trời, đó là một con cự thú đang mở mắt, có những áng mây bạc lấp lánh đột ngột xẹt ngang bầu tròi, soi sáng màn đêm, đó là bầy thần điểu du hành trong đêm.

Người lặng yên đứng đó là Hoang Thiên Đế, đối với Đại Hoang nguyên thủy mà mình đem chuyển tới như hài lòng, ngay tại rìa Đại Hoang có một mảnh thôn xóm như tiên cảnh, đó là thánh địa vĩnh viễn trong lòng hắn. Dù hắn đứng ở đâu, ở độ cao nào, Thạch thôn vẫn luôn là bến cảng tâm linh yên bình tĩnh lặng của hắn.

Trong vườn phát ra tiếng xào xạc, cây Đại Đạo nhẹ nhàng lay động theo gió, mỗi chiếc lá đều mang lấy vô số điểm sáng, đó là từng mảnh vũ trụ sinh diệt, bóng cây lắc lư, cả cây tỏa ra ánh sáng mờ ảo của hàng tỉ vũ trụ.

Hoang Thiên Đế quay đầu lại, ánh nhìn chăm chú thoáng qua, như thể đã vượt qua vô số kỉ nguyên, vô số thương hải tang điền, thấy được cây Đại Đạo của quá khứ, hiện tại, tương lai.

Nó từng bén rễ ở tận cùng cao nguyên quỷ dị, được thập đại thủy tổ coi trọng, mà trong quá khứ xã xưa hơn, nó đã sinh trưởng trong tiểu viện của một người, không có công dụng đặc biệt, có một bệnh nhân ngồi dưới cây như phàm nhân hóng mát, đọc sách, pha trà, thở dài.

“Tại sao ngươi lại bệnh?” Hoang Thiên Đế nhìn cây Đại Đạo, nhìn như đang hỏi nó, thực ra là hỏi vị bệnh nhân vô tận kỉ nguyên trước. Tuy nhiên, chỉ có tiếng lá xào xạc vang lên, đầy rẫy cành lá lay động, dưới tán cây trống rỗng, không có gì cả. Chỉ có hình bóng mờ ảo mà Hoang Thiên Đế mới có thể thấy, sách vở, tách trà cũng đã phai nhạt, hư vô trong thế gian, như bị xóa bỏ, không thể nhìn thấy nữa.

Trong ao, côn bằng di động, khuấy lên chút gợn sóng, Vạn Kiếp Luân Hồi Liên như đang nở rồi tàn, trong chớp mắt như bén rễ ở đầu nguồn dòng sông thời gian, điểm khởi đầu của Đại Đạo, nơi đó cũng có bóng mờ hiển hiện, thân mang bệnh tật, ho khạc ra máu đen.

Hoang Thiên Đế luôn theo dõi hắn, nhưng cuối cũng hắn vẫn tan biến, như thể tự cưỡng ép trảm diệt bản thân, không muốn để lại trên thế gian dù chỉ một dấu vết. Một đêm trôi qua, Hoang Thiên Đế lặng lẽ ở đây suốt một đêm, người đó đã không còn tồn tại.

Tất cả đều vì, Hoang Thiên Đế sức mạnh áp chế cổ kim tương lại, từ một cây hoa sen có thể truy nguyên ra tất cả, nhưng, dù mạnh mẽ như hắn nếu không chú ý kĩ, cũng sẽ không thấy gì cả.

Vị bệnh nhân kia đã tự buông bỏ, đã chán ghét thế gian, đã không còn tồn tại trong quá khứ, hiện tại, tương lai, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của bản thân, không hiện trong Đạo, vô hình trong thời gian, sống chết trong chư thế, trong lòng mọi người không có chút ý niệm gì về hắn.

Sáng sớm, ánh hồng ban mai nở rộ, cách không xa vùng ven Đại Hoang là Thạch thôn, tràn đầy sức sống, “Yêu Yêu Thái Thượng, dân chi quyết sơ; Hoàng cực triệu kiến, di lân du thoa...” Trong ánh mặt trời đỏ rực, thanh âm của tộc trưởng Thạch thôn vang lên, một đám trẻ em đang vây quanh ông.

Hoang Thiên Đế lặn lẽ nhìn, lắng nghe, sau đó khuôn mặt lộ ra nụ cười, hắn đã từng được lão tộc trưởng dạy bảo như vậy, từ lão nhân vỡ lòng. Nhiều năm trôi qua, tộc trưởng Thạch thôn vẫn như vậy, không có biến hóa, nhưng học trò đã thay đổi qua nhiều thế hệ, mỗi sáng ông đều ân cần và hiền từ giảng giải kinh nghĩa cho trẻ em trong thôn, dẫn dắt chúng tu luyện.

Thạch thôn từng bị hủy diệt, giống như chư thiên kia, đã trải qua đại kiếp, không còn tồn tại, ngay cả tàn tích tường vỡ cũng không còn. Thậm chí, di tích cùng tro tàn cũng không có, chỉ còn lại bụi bặm vũ trụ, cả thế giới đều sụp đổ. Trong thời đại hắc ám nhất, mọi thứ đều bị xóa sổ, tất cả mọi người đều chết đi, chư thế, vô số Đại vũ trụ, đều tan nát, nơi giống như Giới Hải cũng không biết có bao nhiêu, không thể đếm xuể.

Trong thời kì đó, Hoang Thiên Đế từng cho rằng, chư thế, tất cả vũ trụ đều bị ăn mòn, bị hắc ám cùng bất tường bao phủ, chỉ còn trong lòng hắn có một đoàn ánh sáng đang lóe lên.

Hắn vẫn không từ bỏ, không chịu lùi bước, vì hắn biết ở sau lưng mình, nơi hắn không quay đầu nhìn, còn có một vùng đất đầy sinh cơ, hắn phải bảo vệ, kiên trì. Cuối cùng, hắn đã xuyên qua hắc ám, đạp phá cao nguyên. Và trong hậu thế, rất nhiều cảnh vật, nhiều người, đều là hắn tái hiện lại, bao gồm cả Thạch thôn và lão tộc trưởng, hắn hồi sinh từng thời đại này đến thời đại khác.

Ánh mắt Hoang Thiên Đế xuyên qua Thạch thôn, xuyên qua năm tháng, như thể trở về quá khứ, nơi đó có một thiếu niên, đang luyện quyền dưới ánh bình minh. Thiếu niên tiến ra Đại Hoang, tuổi trẻ của hắn đơn độc lên đường.

“Đó là ta khi còn trẻ.” Ánh mắt Hoang Thiên Đế vượt qua từng mảnh thời không, nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đó, trong Đại Hoang hung thú hoành hành, hắn đơn độc xông ra, tiến tới thế giới bên ngoài.

Sau đó hắn cũng động, đi vào mảnh thời không quen thuộc kia, theo kịp bản thân lúc trẻ, bước theo phía sau hắn, nhìn từng màn hình ảnh trong quá khứ hiện ra

Bách Đoạn Sơn mạch, hắn nhìn thấy bản thân đã mất đi Chí Tôn Cốt, thiếu niên cảm nhận được vô vàn áp lực từ Thạch Nghị và Vũ tộc, vì sinh tồn, vì trở nên mạnh mẽ, thiếu niên ngay cả cát ẩn chứa thần tính dưới Bất Lão Tuyền cũng từng ngấu nghiến nuốt vào từng ngụm.

Lúc đó, ngày cả cha mẹ cũng cho rằng hắn đã có thể chết vì bệnh, hồi còn nhỏ, hắn không có gì cả, chỉ có thể tự mình dùng cảm tiến lên, một đường hát vang về phía trước.

Sau đó, Hoang Thiên Đế nghiên đầu, thấy tổ phụ của mình đại chiến ở đô thành Thạch Quốc, cường ngạnh, như là Đại Ma Thần, không khuất phục, muốn đòi lại một lời công đạo cho cháu trai của mình. "Có lẽ, phần bướng bỉnh trong bản tính ta giống như tổ phụ." Hắn nở nụ cười trong dòng thời gian.

Song Thạch đại chiến, hắn đã thắng, đây chắc chắn là trận chiến khó khăn nhất thời niên thiếu của hắn, đường huynh của hắn thực sự rất mạnh.

"Trọng Đồng vốn là vô địch lộ, cần gì phải mượn cốt người khác." Có người bàn tán bên ngoài chiến trường, bày tỏ cảm khái. Trong dòng thời gian, Hoang Thiên Đế bình tĩnh quan sát. Còn hắn thời niên thiếu thì kiên cường đứng vững, với ánh mắt kiên định, tự tin quét nhìn, không nói gì, cũng không cần phải nói.

Hắn mất đi Chí Tôn Cốt, nhưng vẫn đi đến bước này, điều thực sự làm cho hắn cường đại chính là trái tim càng bị thử thách càng trở nên dũng cảm và mạnh mẽ. Ánh mắt của Hoang Thiên Đế, theo bản thân thời niên thiếu, đã đến khoảng thời gian bảy thần hạ giới.

"Liệu ta có từng hoảng sợ, có từng sợ hãi chăng? Dù sao, lúc đó ta còn trẻ, nhưng phải đối mặt với bảy vị thần hạ thế."

Thiếu niên không sợ hãi, tiến lên, biết rằng có thể sẽ chiến tử, nhưng vẫn không chịu lùi bước. Bởi vì hắn biết, nếu hắn lùi một bước, phía sau là vô tận thành trì của Thạch Quốc, hàng triệu bộ lạc Đại Hoang, sẽ bị nhuộm đỏ màu máu.

"Nhìn lại, trận chiến đó không tính là gì, nhưng đó lại là một trận chiến sâu sắc trong ký ức của ta." Hoang Thiên Đế nhẹ nhàng nói.

Lần đó, hắn không lùi lại dù chỉ nửa bước, từ đó có được bản thân sau này, chỉ biết tiến về phía trước, đối đầu với kẻ thù mạnh nhất, không chịu lùi bước. Trong trận chiến với bảy vị thần hạ giới, một số tính cách của hắn đã hình thành. Bản thân sau này, trải qua bao thăng trầm, cũng chỉ có thể tiến về phía trước, mở đường sống cho hậu nhân.

Trong thời kỳ hắc ám, nếu hắn lùi một bước, đó chính là tộc diệt, giới diệt, chư thế vỡ vụn, thiên địa sụp đổ, hắn không thể lùi. Bởi vì, hắn là Hoang, chỉ có thể đứng ở phía trước, chỉ có thể tiến lên.

Hắn cũng có lúc gặp thất bại, hắn là một trong những hậu duệ Tội huyết của Biên Hoang Đế Quan Thất Vương, tổ tiên có nhiều công lao, chữ "Tội" nổi lên trên trán, phải chịu đựng sự đối xử bất công. Hắn chiến đấu bên ngoài Đế Quan, quét sạch những thiên tài, kiệt xuất, hậu duệ của vương, hậu duệ của đế, làm cho mọi đối thủ trẻ tuổi phải khiếp sợ. Nhưng hắn lại bị Kim Thái Quân và Vương Trường Sinh trong Đế Quan bán cho dị vực, bị tàn nhẫn đưa ra khỏi Đế Quan, giao cho kẻ thù.

Lúc đó, từng có những cường giả trong Đế Quan hỏi hắn, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, có thể thỏa mãn anh. Bởi vì, lúc đó hắn đã lập nhiều công lao cho Đế Quan, nhiều người không nỡ, đau lòng và tức giận nhìn, nhưng không thể ngăn cản quyết định của Kim Thái Quân và những người khác.

Thiếu niên kiên quyết quay lưng ra khỏi thành, không ngoảnh lại, nói: "Không cần, nam nhi đi bốn phương, nơi nào không phải là nhà, chết ở nơi đâu, táng ở nơi đó, thiên hạ thanh sơn đều như nhau!"

Ngày hôm đó, nhiều người cảm thấy chua xót, buồn bã, nhìn anh rời đi, trong khi thiếu niên Thạch Hạo cũng cảm nhận được làn gió thu se lạnh, dù kiên cường, không khuất phục, nhưng trong lòng cũng có chút cô đơn. Tuy nhiên, trải qua trăm trận không chết, từ đó về sau, hắn càng trở nên kiên cường hơn.

Sau đó, ánh mắt của Hoang Thiên Đế một lần nữa hướng về phía trước Đế Quan, hắn nhìn thấy Bất Hủ Vương An Lan, được mệnh danh là một trong những người mạnh nhất trong khí tràng dị vực. Hoang nở nụ cười, dù trong những năm tháng chiến đấu đẫm máu, vẫn có người trong cường thế mang theo hỉ cảm.

An Lan phô trương rất lớn, kim bối mãng ngưu cấp Bất Hủ kéo chiến xa, hắn mặc giáp, tay trái cầm mâu, tay phải cầm bất hủ thuẫn, bễ nghễ Biên Hoang.

"Dù cho ta gánh vác thiên uyên, cần một tay nâng Đế Thành nguyên thủy, ta An Lan cũng vô địch thế gian!" "Vương không thể nhục!" "Xích Phong Mâu, Bất Hủ Thuẫn, trảm hết Tiên Vương diệt Cửu Thiên!" "Du Đà, cứu ta!" Đó đều là tiếng kêu của An Lan.

Ánh mắt của Hoang Thiên Đế thoáng lướt qua dòng thời gian, nhìn những thời đại khác biệt, những hình bóng khác biệt. Hắn thấy Nguyên thủy chi môn, nhìn thấy một vị sư phụ nửa đường của mình, Tề Đạo Lâm, Đạo Chủ của Chí Tôn Điện Đường, đang chuẩn bị bước vào cánh cửa đó. Hoang Thiên Đế biết, vị sư phụ nửa đường này của mình, vào trong rồi sẽ không bao giờ trở ra, đã chết ở bên trong.

"Tề sư, ta đến rồi, dẫn người đi xem khắp Nguyên thủy chi môn!" Hắn dẫn sư phụ của mình du ngoạn khắp thế giới sau cánh cửa.

"Ngươi, thật sự là đệ tử của ta, Thạch Hạo sao?" Trong mảnh thời không này, Tề Đạo Lâm không dám không tin.

"Đúng vậy!" Hoang Thiên Đế gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: "Ta từ trên tương lai nhìn lại, sư phụ, tương lai ngài cũng sẽ sống rất tốt trong thời không đó!"

Sau đó, ánh mắt của hắn lại hướng về những mảnh thời đại khác, nhìn thấy những con người khác nhau. Hắn thấy một cái sọ trắng như tuyết, cũng là một ân nhân trong cuộc đời mình, hắn mỉm cười chào, “Cấm khu chi chủ” đã hồi sinh trong tương lai.

Hắn thấy Mạnh Thiên Chính, người đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mình, cũng là người dẫn đường cho hắn, là thầy của hắn trong một đoạn đường sau này. Trong cuộc đời của Hoang Thiên Đế, có ba người ảnh hưởng lớn nhất đến hắn, đó là ông lão tộc trưởngThạch Thôn, Liễu Thần, và Mạnh Thiên Chính.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, nghiên cứu con đường lấy thân làm chủng, chỉ thiếu một bước nữa là thành công, nếu không có ông thì không có Hoang Thiên Đế bước ra hệ thống mới sau này.

Ông đã nhiều lần bảo vệ Thạch Hạo, khi biết đệ tử bị bán, ông đã một chưởng tát Kim Thái Quân, giết đến năm con rồng của Vương Gia phải cầu xin tha thứ, một người một kiếm giết vào dị vực.

Sau này, để bảo vệ Cửu Thiên Thập Địa, ông đã hợp nhất với thần thai trong cung tên của mình trong tình huống chưa chín muồi, huyết chiến với mười phương địch, cật lực cứu vãn tình thế, cuối cùng đã chống đỡ đối thủ cường đại trong lĩnh vực hắc ám, từ đó biến mất, thân hãm sâu trong vũ trụ hắc ám.

Điều này cũng dẫn đến sau này, nhiều kỷ nguyên sau, trong thời đại khó khăn nhất, chỉ cần một tiếng khẽ gọi của Mạnh Thiên Chính, đã nhận được sự đáp lại ngay lập tức của Hoang Thiên Đế. Dù lúc đó, Hoang Thiên Đế đã không còn thời gian để phân tâm, chỉ một mình đối mặt với nhiều vị Thủy tổ bất thiện ở cuối cao nguyên, nhưng hắn vẫn nói với thầy của mình: “Ở đây, ta vẫn luôn ở đây!”

Ánh mắt của Hoang Thiên Đế đã hướng tới bờ đê Giới Hải, nhìn thấy một đôi dấu chân mờ nhạt, đó là dấu chân của một vị chuẩn Tiên đế ngày trước, biết chắc chắn sẽ chết, vị tiền bối siêu nhiên và tiêu sái ấy vẫn tiếp tục lên đường, liều chết một trận chiến. Đáng tiếc, trong thời đại đó, không ai cùng hắn tiến bước, hắn phải đối mặt với mấy vị chuẩn Tiên đế và một vị thi hài hắc ám Tiên Đế.

“Thời đại Đế Lạc, ta đến rồi đây.” Hoang tiến gần đến hắn. “Ngươi là ai?” Một người đàn ông mặc áo trắng thanh nhã, quay lại nhìn Hoang Thiên Đế trên bờ đê. “Ta là người cùng ngươi đồng hành, cùng chinh chiến, lần này, ta sẽ đi cùng ngươi đến bên kia Giới Hải, ngươi không còn đơn độc, ta sẽ chiến đấu bên cạnh ngươi!”

Thực tế, vị chuẩn Đế nho nhã kia trong tương lai đã được hồi sinh, Hoang chỉ muốn sửa lại những tiếc nuối đó, để vị tiền bối để lại dấu chân mờ nhạt trên bờ đê Giới Hải không phải một mình chiến đấu, đi đến cái chết, kết cục quá bi thảm và thê lương.

Sau khi cùng vị chuẩn Đế thoát tục này chiến đấu, Thạch Hạo lại quay trở lại dòng sông thời gian, tại cảnh giới này, đản sinh ra vô tận thời không, vô tận đường nhân quả, cũng không cần bận tâm liệu có làm ảnh hưởng thực tại tương lai hay không, vì ở cấp độ của hắn, chính là vô hạn thời không, vô hạn khả năng cũng đều trong một ánh mắt hiện ra. Đại đạo, thời gian, không gian, vận mệnh,… đều không có ý nghĩa với bản thân hắn.

Sau đó, hắn trở lại bờ bên kia Giới Hải, kéo thi hài Tiên đế dậy, nắm lấy tay đang mục nát của hắn, cùng nhau uống rượu, vì trong tương lai, đây cũng là một cường giả đã cùng tiến đánh cao nguyên. Mà thi hài Tiên đế của thời đại này: “?!”

Trong thời gian đó, Liễu Thần, chân thân của Mạnh Thiên Chính cũng đã từng trở về từ hiện thực, xuất hiện trong quá khứ, họ cảm nhận có người tiến vào, xuất hiện ở một số tiết điểm của quá khứ, khi thấy là ai thì gật đầu rồi rời đi. Chủ yếu là Hoang Thiên Đế không cố ý che giấu tất cả mọi người, thậm chí thông báo cho một số người biết, anh đã đến thời đại nào. … Thời gian trôi qua, Hoang xuất hiện trong nhiều mảnh thời không khác nhau, gặp gỡ nhiều cố nhân trong đó.

“Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ.” “Ai đang tự xưng vô địch, ai dám nói bất bại?!” Cuối cùng, Hoang Thiên Đế đứng trên cuối cao nguyên, ánh mắt hướng tới, mười đại Thủy tổ tan rã, tiêu tán, hắn đang truy tìm, hắn muốn gặp vị bệnh nhân đó, có một số việc đến nay vẫn chưa giải quyết, phải hỏi cho rõ ràng, người mạnh mẽ như vậy tại sao lại bị bệnh?

Bạn đang đọc Thánh Khư (Phiên Ngoại) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi matsumaru
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.