Chương 5
Trịnh Viên dùng Kim nhẫn để gọi Tiết Tịch Đàm, chưa kịp định thần thì hắn đã đứng trước mặt cô. Tịch Đàm nhìn xung quanh rồi hỏi.
- Vong Âm đâu?
- Khoan nói đến hắn, cha mẹ ta đang đi tìm ngươi để cứu ta, tạm thời ngươi cứ ở đây đã, nếu ngươi bị giết thì ai bảo vệ ta khỏi cái tên Vong Âm kia.
Hắn cười khẩy, đưa tay xoa đầu cô.
- Đại tiểu thư à, tôi là Ma linh đấy, cha mẹ cô có liều mạng cũng không giết được tôi đâu. Như cô nói, chỉ có tôi mới bảo vệ được cô thoát khỏi Vong Âm.
Trịnh Viên không hiểu, gạt tay hắn ra. Tương Linh quan sát hắn từ nãy giờ, cô bỗng lên tiếng.
- Tiết Tịch Đàm, sao huynh lại có vết sẹo trên tay giống cửu hoàng tử vậy?
- Vậy cô không nhớ rồi, cô là người đã từng băng bó nó cho tôi.
Tương Linh ngạc nhiên vô cùng, cô cứ nghĩ cậu bé đó là cửu hoàng tử, bởi hai người có vết sẹo rất giống nhau ở cùng một vị trí, chả trách những lần cô cài trâm, cửu hoàng tử đều không có phản ứng, cô lại tưởng ngài ấy quên rồi. Cô hỏi trong sự xúc động.
- Vậy cậu bé năm đó là huynh chứ không phải cửu hoàng tử?
Câu hỏi đó không tác động gì đến Tiết Tịch Đàm nhưng lại làm cho Trịnh Viên phải ngẫm nghĩ. Sự can thiệp của cô trong thế giới này đã làm cốt truyện thay đổi rất nhiều, đáng ra Tương Linh sẽ không được vào hoàng cung khi Ngọc Nguyệt Tinh chưa nhập ma, còn Ngọc Nguyệt Tinh chỉ gặp Tiết Tịch Đàm khi nỗi phẫn uất trong lòng đã lớn lắm rồi. Ánh mắt nhớ nhung, chân thành của Tương Linh đủ khiến Trịnh Viên hiểu được, người muội ấy yêu là cậu bé năm đó chứ không phải cửu hoàng tử, là do muội ấy nhận nhầm vì vết sẹo trên tay là điểm duy nhất để muội ấy nhận ra người mình yêu. Thế mà trong truyện cô đọc, Tương Linh lại tự tay giết chết cậu bé năm nào ấy. Cô gượng gạo lên tiếng.
- Hai người có cần không gian riêng không, tôi tránh một chút.
Không ai trả lời, Trịnh Viên định lẳng lặng chuồn êm thì bị Tiết Tịch Đàm dùng thuật dịch chuyển để đứng chắn trước mặt, cô không để ý nên đâm sầm vào hắn.
- Nè, ngươi muốn đi đâu báo trước không được hả, đau chết đi được.
- Cô muốn để tôi với tiểu muội của cô chứ gì, tôi lại thích tính cách của cô hơn, vậy nên đừng có gán ghép linh tinh.
Trịnh Viên chỉ vào mình.
- Tôi ấy hả, không dám nhận tấm chân tình của ngươi đâu.
Tiết Tịch Đàm tay xoay cây sáo ngọc, gõ đầu cô.
- Đừng suy diễn lung tung, Ma linh đã sớm bị lấy đi cảm xúc ái tình rồi. Chuyện cô lợi dụng Kim nhẫn cùng lời hứa bảo vệ cô của tôi để gọi tôi đến đây còn chưa được tính đâu.
- Là vì ngươi thôi mà_ Trịnh Viên hạ giọng nói.
Tịch Đàm đi đi lại một lúc rồi bảo.
- Tôi nghĩ chắc phải về để để tiếp vợ chồng Ngọc tướng quân thôi, họ đến gần Quỷ cung rồi. Còn cô, lần sau đừng tùy tiện dùng Kim nhẫn nữa, nó hấp thụ nhiều linh lực lắm.
Cô lại chưa kịp nói gì thì hắn đã biến đi mất. Trịnh Viên ghét nhất những người chỉ thích làm theo ý mình, mà ví dụ điển hình là tên họ Tiết này, cô lẩm bẩm nói xấu hắn đủ điều.
Tương Linh không thể ngờ người mà cô nhớ nhung hơn mười năm nay lại trở thành một Ma linh, cây trâm ngọc trên đầu tỷ cô đã không thấy, chắc huynh ấy đã lấy mất rồi. Trịnh Viên quay sang hỏi cô.
- Ma linh là cái gì mà hắn huênh hoang đến thế, nhìn đã thấy ghét.
- Là một người vừa có ma khí vừa có linh khí độc lập với nhau, có thể là tiên cũng có thể là ma. Ma linh mạnh bằng cả Thiên đế,là người của Quỷ giới dùng để đối phó với những linh nhân của ba giới còn lại, sức mạnh chỉ đứng sau Quỷ vương, bây giờ Quỷ vương bị tiêu diệt, xem như họ là người mạnh nhất rồi, chuyện này do tỷ hỏi cha lúc trước mà, lại quên rồi sao?
- À....ờ thì, chắc là yêu khí của cái cây thành tinh đó đả vào trúng huyệt quên rồi.
Trịnh Viên xàm xí vài câu rồi rủ Tương Linh về phủ. Mong rằng Tiết Tịch Đàm đừng làm hại cha mẹ của Ngọc Nguyệt Tinh, chắc là không đâu, bởi cô cảm nhận được hắn chẳng hứng thú gì việc giết người nên mới muốn mở Quỷ quan để lũ quỷ làm thay điều đó. Quả là hắn có ác thật nhưng cô tuyệt đối sẽ không để hắn mở Quỷ quan. Cô làm xáo cốt truyện đến nỗi không thể lường trước được sắp xảy ra chuyện gì.
Vợ chồng Ngọc tướng quân đang trên đường đi vào luồng âm khí dày đặc thì nghe thấy tiếng Tiết Tịch Đàm.
- Được phu thê Ngọc tướng quân đến thăm thế này, Tịch Đàm thật vinh hạnh quá.
Ngọc phu nhân nhào lên phía trước , chĩa thủy kiếm về phía hắn.
- Tinh Nhi đâu? Mau thả con gái ta ra.
Hắn không trả lời, Ngọc phu nhân lập tức dùng kiếm bay về phía hắn, Tịch Đàm không tránh mà chỉ dùng chút pháp lực cản lại.
- Bình tĩnh nào Ngọc phu nhân, Ngọc đại tiểu thư đang an toàn ở nhà, cớ gì phải gây chiến thế.
- Tiết Tịch Đàm, ngươi mà làm gì con gái ta thì đừng trách.
Ngọc tướng quân lên tiếng, Tiết Tịch Đàm lắc đầu.
- Tiếc là Tịch Đàm không đủ khả năng làm gì nguyên thần con gái Quỷ vương, tôi trả cô ta về rồi, không tin hai vị cứ xem.
Hắn biến ra gương nhãn quang, hình ảnh Ngọc Nguyệt Tinh đang ngồi ngơ ngẩn ở hoa viên hiện lên làm vợ chồng Ngọc tướng quân thở phào.
- Tịch Đàm đưa con gái hai vị về đây cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô ấy khỏi Vong Âm, chắc hai vị cũng đã biết cô ấy là ngyên thần con gái Quỷ vương.
- Ta biết_ Ngọc tướng quân chua xót nói_ Ta cũng đã nhiều lần gửi Thiên thư đến Thiên đế mong được thanh lọc nguyên thần nhưng không có hồi âm.
- Muốn thanh lọc nguyên thần cần phải có quả Túy Ly, thứ quả này hấp thụ nhiều khí sạch của đất trời, 1 vạn năm mới kết trái một lần, mà mấy chục năm về trước Thiên đế đã dùng nó để thanh lọc nguyên thần của một vị thần bị thuần ma khí chiếm giữ tâm trí, sa vào ma đạo, làm sao mà Thiên đế trả lời được. Hai vị đây nên trở về với con gái, yêu thương cô ấy hết mực, bởi vì không sớm thì muộn Yêu giới cũng sẽ tìm giết bằng được cô ấy.
Nói xong hắn mở một cánh cổng không gian, mời hai vợ chông Ngọc tướng quân về. Ngọc phu nhân thẫn thờ, đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương, bảo vệ, che giấu ma khí để không bị phát hiện giờ đây ai cũng biết nó mang quỷ cốt, là nguyên thần của con gái Quỷ vương. Yêu giới vì Quỷ vương mà tận diệt một lần, may được Thiên đế cứu giúp mới trở lại được như cũ, mối thù này làm sao xoá được, mà Tinh Nhi của bà là người phải chịu trận.
Trịnh Viên không hiểu vấn đề rất nghiêm trọng, bởi trong tiểu thuyết, thân phận của Ngọc Nguyệt Tinh không bị lộ cho đến khi Quỷ vương được hồi sinh. Cô vẫn đang lẩm bẩm về Tiết Tịch Đàm, mà nói xấu là phần nhiều, cô cũng không biết ở bên kia Tịch Đàm đang quan sát cô, tò mò cô đang nói gì, hắn biến ra Nhĩ thạch.
" Cứ làm vẻ bí hiểm, nếu tên Tiết Tịch Đàm đó mà là người bình thường thì mình đã tẩn cho một trận vì tội quá đáng ghét rồi"
" Lần sau mình chống đối lại lời của hắn xem làm gì được mình nào, cái tên stylist đen xì xì đó, tưởng hứa bảo vệ mình rồi làm oai chắc, ai mà ngu ngốc yêu hắn như Tương Linh thì nên tự xem lại mình có bình thường không, bất hạnh đến tận mấy kiếp chứ đùa"
Tịch Đàm bật cười, Ngọc Nguyệt Tinh vô tư quá mức, không biết nguy hiểm đang đe doạ tính mạng mình bất cứ lúc nào. Hắn muốn bảo vệ Ngọc Nguyệt Tinh dù cho phải làm gì đi nữa, bởi cuộc đời hắn chẳng có một mục tiêu nhất định nào cả, có lí do để hết mình cũng tốt, hắn sẽ không mở cửa Quỷ quan nữa. Nhân gian lắm điều xinh đẹp, lũ quỷ đó xuất hiện ở nơi này thật không tương xứng chút nào.
Tối đó, Trịnh Viên cùng Tương Linh đến đài Tế Thiên để ngắm sao. Trịnh Viên hỏi.
- Tỷ đang thắc mắc tại sao cha mẹ là Thủy sư lại không dạy Thủy pháp cho muội?
- Bẩm sinh muội nhiều linh khí, cha mẹ nói rằng chỉ cần biết sử dụng thành thạo linh lực thì không cần Thủy pháp. Với lại luyện Thủy pháp dễ tẩu goả nhập ma, muội cũng không dám.
- Vậy tại sao mẹ lại dạy tỷ nhỉ?
- Có lẽ vì mẹ sợ tỷ không có gì để phòng thân, cha mẹ nói tỷ không thể tẩu hoả nhập ma, muội cũng chẳng hiểu. Vốn dĩ Thủy pháp chỉ truyền cho con trai, mẹ khó lắm mới luyện được đấy.
- Ờ_ Trịnh Viên ngán ngẩm đáp.
Cô dang hai tay ra, không khí trong lành, phong cảnh hữu tình đến nỗi cô muốn ôm lấy hết tất cả. Ở thành phố đâu thể chiêm ngưỡng được cảnh sắc thế này, ngay cả những vùng quê còn không bằng nữa mà, nếu không bị đe doạ tính mạng, cô muốn ở đây mãi luôn, vứt đi hết mọi lo toan đời sống và tương lai, tất cả mọi thứ đều có người sắp xếp ổn thoả. Bỗng Tương Linh hỏi một câu làm cô giật mình.
- Tỷ, tỷ thích Tiết Tịch Đàm hả?
Trịnh Viên đẩy nhẹ trán tiểu muội.
- Ngốc này, hắn là ma, tỷ là người, hết người để thích rồi hay sao mà đi thích hắn.
- Còn muội lại rất thích, từ khi huynh ấy tặng muội cây trâm thì muội đã thích rồi.
Cô không ngạc nhiên, cô đoán được mà, nhưng cô lo cho Tương Linh, thích một cái vỏ không cảm xúc thì sẽ thất vọng nhiều lắm. Cô thử khuyên tiểu muội.
- Tương Linh à, muội không thích cửu hoàng tử sao, cửu hoàng tử rất thích muội mà?
- Ngài ấy không thích muội, ngài ấy chỉ bảo vệ muội để tỷ không phạm sai lầm thôi, ăn nói khó nghe cũng là vì muốn tỷ tu tỉnh lại, ngài ấy chỉ muốn tỷ thay đổi chứ không muốn hủy hôn.
Trịnh Viên ngạc nhiên vô cùng, hoá ra là do tự Ngọc Nguyệt Tinh đánh mất tình cảm vốn dĩ thuộc về mình vì tâm địa độc ác. Cửu hoàng tử yêu Tương Linh sau này cũng chỉ vì tình cảm kiểu ' lửa gần rơm lâu ngày cũng bén' , nếu cô ta thay tâm đổi tính thì chắc sẽ có một cái kết đẹp. Thế giới của chính câu chuyện đúng là có những tình tiết mà chính tác giả cũng không có ý viết.
- Vậy còn bát vị hoàng tử còn lại?
- Các ngài ấy hay trốn xuất cung đi chơi, muội gặp tất cả họ từ lâu rồi, mối quan hệ như bằng hữu tâm giao, chỉ có cửu hoàng tử là chưa gặp, do muội nhầm ngài ấy với Tiết Tịch Đàm.
Trịnh Viên thấy rối rắm. Vậy nghĩa là gì, nam chính không yêu nữ chính mà yêu nữ phụ, nữ chính lại đi yêu phản diện, cô làm cốt truyện thành một mớ bòng bong rồi, làm sao để nó trở lại như cũ, để cửu vị hoàng tử cùng yêu Tương Linh.
Cô tạm biệt Trịnh Viên để về phòng, trong lòng nhiều thứ ngổn ngang, vừa mở cửa thì giật mình suýt hét lên, rồi lập tức bị hút vào trong đó, cánh cửa phòng trở lại vô hại bình thường nhưng Trịnh Viên thì chẳng thấy đâu cả.
__hết chương 5_
Truyện Thanh Nguyệt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | June2712 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |