Một tát.
Chương 2: Một tát.
Khí thế nhấc lên, tử y vũ động, từ tầng hai tửu lâu phi thân rơi xuống một trung niên nam tử mắt hùm râu én, hắn rõ ràng là một tên tu chân nhân sĩ hơn nữa tu vi càng không thể xem thường, quanh thân mơ hồ hình thành từng vòng quang mang túc sát, hiển nhiên ở trong sinh hoạt trải qua đủ loại chuyện chém giết kinh lịch..
Mắt hùm quét ngang, thời điểm dừng lại trên người Trầm Thanh Phong đôi môi nhếch lên một tia trào phúng, hắn y nguyên không thể nhìn ra tu vi Trầm Thanh Phong, thần niệm cố gắng thăm dò cũng không thể nào nắm bắt, bất quá, Kết Đan kỳ hắn xưa nay ở địa cầu xuôi ngược ngang tàn đã trở thành thói quen, cũng không phải hắn không cho rằng Trầm Thanh Phong tu vi có thể cao hơn hắn, nhưng cao hơn thì chính là Nguyên Anh cảnh, mà tam đại Nguyên Anh hắn từng gặp qua không ít lần, ngay cả Tây Phương giáo chủ thần bí kia hắn đều diện kiến.
Trong tâm thức hắn thì Trầm Thanh Phong quá lắm cũng chỉ là một cái Kết Đan sơ kỳ đang sử dụng ẩn tức thuật mà thôi, Kết Đan mặc dù đáng sợ nhưng có đáng sợ hơn nữa hắn đã từng giết qua 7,8 cái.
Sát Thần Trưởng Tôn Phong.
" Nể tình ngươi tu đạo không dễ, trước mặt ta dập đầu 3 cái bản tôn cho ngươi cụp đuôi rời đi" Trưởng Tôn Phong nhếch môi hàm tiếu, Kết Đan hậu kỳ tu vi ầm ầm kéo lên hóa thành một cái phong ấn đại thủ hướng Trầm Thanh Phong khóa chặt.
" Trước mặt ta dám xưng bản tôn, ngươi tự đoạn hai chân bổn đế cho ngươi lăn đi" Trầm Thanh Phong hừ lạnh cũng không làm ra bất kỳ động tác gì chỉ lười nhác liếc mắt một cái, dưới phong ấn đại thủ kia một sợi tóc đều không bay loạn.
Một đời Tiên Đế, Trầm Thanh Phong là hạng người gì? Nếu hôm nay tâm tình không phải đang vui vẻ vì trọng sinh sống lại thì với bản tính của hắn đã một cái tát tát chết đối phương, đừng nói hắn tu vi vượt trội mà Tiên Đế chi uy còn đó, bỏ qua tu vi, một tát tùy tiện ngay cả Đại Thừa cảnh chỉ e thừa sống thiếu chết.
" Ngươi lá gan đủ lớn, đã muốn chết thì Hoàng Tuyền luôn rộng cửa!" Trưởng Tôn Phong âm trầm, sát khí kinh khủng bốc lên, Kết Đan tu vị triệt để chống ra khiến cho hư vô vặn vẹo từng trận, một mảnh không gian vậy mà trực tiếp nổ tung, nhưng thời điểm muốn xuất thủ Trưởng Tôn Phong nhìn ra có chút gì đó không đúng, đối phương ở dưới uy áp của hắn vậy mà một chút biến sắc cũng không có, ngay cả lời thoại đều so với hắn càng thêm ngang tàn.
Trầm Thanh Phong không nhiều lời, trong lòng hắn cực độ chán ghét, sát tâm đã động, hắn một đời Tiên Đế, đừng nói tinh cầu này mà thậm chí một phương vũ trụ đều đặt mình đứng ngang hàng thượng thiên, tu đạo đến cấp độ như hắn chính là nghịch thiên mà đi, trời ở cao hơn hắn nhưng tâm hắn ngạo hơn trời.
Một bàn tay vung ra, chỉ là một cái tát tùy tiện nhưng ở dưới cái tát này Trưởng Tôn Phong có loại cảm giác như trời sụp đất nứt, thiên băng địa diệt, một cái tát mang theo quy tắc áp chế khiến cho hắn muốn tránh né cũng không được, tựa hồ ngọn núi sụp xuống mà bản thân hắn là một con kiến hôi, nhỏ yếu đến không thể nhỏ yếu hơn.
Trưởng Tôn Phong đáy lòng rét lạnh, lúc này hắn mới rõ ràng đối phương cũng không phải Kết Đan, càng không phải Nguyên Anh, tu vi dạng này, thần thông dạng này hắn cả đời chưa nhìn thấy qua, Trưởng Tôn Phong nội tâm hét thảm" Là Hóa Thần kỳ!" Chỉ có Hóa Thần mới đụng chạm đến thiên địa quy tắc.
Đã muộn, một cái tát này đem Trưởng Tôn Phong đánh ra trăm trượng bên ngoài, ở trên tường thành ghim chặt, nhục thân phân liệt ngay cả Kim Đan cũng nổ bạo không có chút nào cơ hội phản kháng.
Chớp mắt giết chết một tên tu sĩ Kết Đan, đáy lòng Trầm Thanh Phong không có chút bụi, hắn cả đời giết qua vô số cho nên cũng không phải vì một con kiến mà bận lòng.
Tên tiểu nhị lúc này mới kịp hoàn hồn, mặc dù tầm mắt hắn thiển cận nhưng dù sao cũng là Trúc Cơ, bản thân hắn thừa hiểu Trưởng Tôn Phong là ai, là một vị Kết Đan hậu kỳ, ở dưới trường hợp Nguyên Anh không hiện chính là một phương cường giả.
Trưởng Tôn Phong trưởng lão Tiệt Ma Cung còn thanh niên bao cả tửu lâu trong miệng hắn chính là Tiệt Ma Cung thiếu chủ.. Cung chủ Tiệt Ma Cung càng là một vị Giả Anh cảnh đại năng.
Cường giả như vậy lại bị một tát tát chết, chỉ e Vũ gia gia chủ cũng không có năng lực đó.
Tiểu nhị hét lên một tiếng liền ngã sấp, trong lòng mặc niệm đạo kinh, hy vọng vị cường giả kia sẽ không vì hắn là một con kiến hôi mà một hơi thổi chết.
Trầm Thanh Phong thở dài, nhìn đều không thèm nhìn tiểu nhị, thời đại nào cũng vậy, cường giả vi tôn, thế giới nào cũng vậy, chém chém giết giết, muốn an ổn sinh hoạt xem ra rất khó.
Trầm Thanh Phong thu liễm sát khí một bước cách không bước lên lầu hai, bốn phía không một tiếng động, nhưng kinh động hắn làm ra quả thực quá lớn lại bị không ít người nhìn thấy, không mất mấy hơi thở sau hiện trường nổ tung.
" Vị tiền bối kia là ai? Một tát tát chết Trưởng Tôn Phong?" Một tên tán tu vội vàng ném rơi thanh kiếm trên tay, rụt cổ nói thầm.
" Trưởng Tôn Phong chết hợp lý a.. Giết người vô số, hôm nay xem như hậu báo, bất quá, vị kia tu vi bực nào? Chẳng lẽ là Hóa Thần cảnh? Chắc không phải.. Mấy trăm năm rồi địa cầu chưa sinh ra Hóa Thần.. Cái này là quy tắc." Một tên nam tử ăn mặc phong phanh tóc dài râu rậm có lẽ là phong trần hành khách, hắn tu vi Kết Đan sơ kỳ tự nhiên nhãn lực không tệ.
" Lần này chuyện lớn..!" Có kẻ than thầm.
Tiệt Ma Cung cung chủ làm người lớn lối, một lời không hợp liền động thủ diệt môn, hắn nhất định sẽ tìm tới phiền phức, cũng nhất định bị làm thịt.
Giả Anh cảnh trên nguyên tắc chính là Kết Đan viên mãn, nếu như Kết Đan hậu kỳ bị một tát tát chết thì Kết Đan viên mãn cũng chỉ vậy, một tát không thừa không thiếu.
Chúng nhân ở đây nghĩ đến chuyện này đều đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, tranh thủ ngọc giản truyền tin cho gia tộc, cho tông môn.. Có ăn gan hùm mật gấu cũng đừng tìm vị cường giả áo tang kia phiền phức.
Từ nay thế cục địa cầu hẳn phải đổi chiều, trước kia là tam Đế tạo thành thạch trụ 3 chân, nhưng hiện tại thì.. Tu chân giới nhiều thêm một vị chí cường giả, vị này không ai biết lai lịch xuất xứ, chớp mắt xuất hiện, chớp mắt giết người.
Mấy chục đạo ánh nhìn dị dạng mang theo khiếp sợ hướng lên tửu lâu tầng hai, đây là ánh nhìn tôn kính đối với cường giả, người tu chân không phân tuổi tác, không phân xuất thân chỉ lấy thực lực làm thước đo, nắm tay ngươi lớn tự nhiên được kính trọng, thế giới này vốn vô pháp, vốn hỗn loạn, nhưng có pháp tắc cường giả cũng xem như cân bằng lại được ít nhiều.
Trầm Thanh Phong kiếm cho mình một chiếc bàn khuất góc, ngay cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra trăm trượng bên ngoài Tỏa Thiên Thành, nhìn dòng người đi lại, nghe muôn hình vạn trạng thanh âm đáy lòng hắn bỗng nhiên chùng xuống một giây.
Trước kia ở địa cầu Trầm Thanh Phong cũng có thân nhân, thân nhân được hắn chiếu cố cho đến khi rời đi địa cầu bước vào Tiên Giới mênh mông.. Người tu đạo như hắn đáng lý ra phải sớm chặt đứt hồng trần nhưng Trầm Thanh Phong không bỏ được.. Tu Tiên nghịch lý ở chỗ sau trăm năm dù cho phụ mẫu thành đất, hài tử già đi thì ngươi vẫn cứ là thiếu niên mộng hoài, tuổi trẻ kéo dài như vậy lại không phải là chân chính vĩnh sinh.. Hóa ra vẫn phải chết, hóa ra nửa quảng đường sau một đời cô độc.
Nhìn thân nhân lần lượt rời đi mà người Tu Tiên như hắn không thể can dự, không thể thay đổi đạo trời đó là chừng nào cay nghiệt?.
Rất lâu về trước hắn có phụ mẫu.. Hai người bọn họ không biết đã đầu thai mấy kiếp, không biết trong những kiếp người đó có trở thành địch nhân chết dưới đao của hắn?
Trầm Thanh Phong không biết.
Nếu ai nói Tu Tiên là mộng tưởng thì hắn ước bản thân được cơ hội quay ngược thời gian, ở đó nguyện sống một kiếp phàm nhân bình bình đạm đạm.. Không phải tu sĩ suốt ngày mưu toan, chém giết.
Thiên đạo cũng khéo trêu đùa khi để cho hắn trọng sinh mang theo tu vị, nếu như làm phàm nhân không được, vậy thì hãy làm một tên vũ trụ khách nhân.
Uống vào một ly Thanh Trà, Trầm Thanh Phong nhìn ra màn đêm sâu xa, nhìn lên bầu trời viên tinh thần sáng chói, viên tinh cầu kia chính là Ngũ Phương Tiên Giới, nơi đó Trầm Thanh Phong từng thỏa chí tung hoành.
" Rất nhanh ta sẽ quay trở lại, chừng đó hãy cầu nguyện cho các ngươi đã chết già.. Bằng không thì.." Trầm Thanh Phong xiết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên một tia lăng lệ.
" Tiền bối! Ngài dùng gì?" Khi Trầm Thanh Phong vẫn còn đang mơ màng thì tên tiểu nhị mang theo vẻ mặt sợ hãi đi đến bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ.
" Một bình rượu lớn..5 cân thịt.." Trầm Thanh Phong lạnh giọng đáp.
Nói xong ánh mắt lạnh lẽo quét ngang tiểu nhị, có chút kinh nghi, Trầm Thanh Phong ôn tồn hỏi:" Ngươi niên kỷ chưa tới 20, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thiên phú thượng đẳng như vậy tại sao lại đi làm tiểu nhị cho một cái tửu lâu?" Đối với tiểu nhị này nếu Trầm Thanh Phong không trực tiếp giết chết thì chính là không mấy ghét bỏ.
" Tạ tiền bối quan tâm.. Hết thảy đều có lý do" Tiểu nhị khom người, lễ phép nói, thanh âm mang theo nhàn nhạt bất lực.
Đăng bởi | ThấuMinhPhong |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 19 |