1105: Hai Nàng Giao Phong Cuộc Chiến Thứ Tư.
Quách Thiếu Đình chép chép miệng, nói giỡn:
- Tần bí thư là người thủ túi tiền thủ chặt chẽ, lại có lòng tốt tặng bánh ngọt cho tôi ăn?
Tần Mục cười mắng vài câu, quả nhiên khi liếc vào kính chiếu hậu liền thấy được ánh mắt của cô gái kia sáng lên, theo sau lại giả vờ làm nũng với Quách Thiếu Đình.
Rất không tệ ah, trò chơi lừa gạt tiên nhân khiêu này thật sự có hương vị. Tần Mục suy nghĩ có chút người nào đúng là thần thông quảng đại, lại mò ra được quan hệ giữa hắn cùng Quách Thiếu Đình, hạ xuống bố cục như vậy. Nếu như hắn không bố trí một cục khác cấp cho ai đó, thật đúng là có lỗi với tâm tư của bọn hắn.
Tần Mục mang theo Quách Thiếu Đình đến khách sạn, nói là muốn mời hắn tẩy trần xui xẻo. Khi đi vào ghế lô, Quách Thiếu Đình cười hi hi ha ha hỏi:
- Tần đại thiếu, có cần đi giải quyết vấn đề riêng hay không?
Cho dù tính tình của Quách Thiếu Đình thích chơi đùa, cũng sẽ không đem chuyện đi nhà vệ sinh nói ra ngoài miệng. Tần Mục gật gật đầu, Quách Thiếu Đình gọi cô gái đi theo người phục vụ đến ghế lô trước.
Hai người vừa đi vào phòng vệ sinh, Quách Thiếu Đình nhìn thấy bên ngoài không có ai, lập tức khóa cửa, sau đó dựa vào trên cửa, biểu tình chơi đùa biến mất hẳn, hạ giọng hỏi:
- Tần đại thiếu, anh không phải là người không cẩn thận như vậy ah, việc hôm nay có vấn đề, vì sao anh lại nhắc chuyện đầu tư ngay trước mặt nha đầu kia?
Quách Thiếu Đình quả nhiên không phải người đơn giản, có thể lăn lộn trong phòng đốc tra nhiều năm, bản thân xuất thân từ thế gia, cũng nhìn ra vấn đề. Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, nghi hoặc hỏi:
- Anh là bạn của tôi, trước mặt bạn bè có gì không thể nói?
Khóe môi của hắn vểnh lên, bị Quách Thiếu Đình nhìn thấy.
- Được nha Tần đại thiếu, cũng bắt đầu chơi tâm nhãn với tôi sao?
Hai người lòng hiểu mà không nói, dùng tốc độ thật nhanh thương nghị trong phòng vệ sinh. Quách Thiếu Đình nói với Tần Mục, việc này ngay ban đầu hắn đã cảm giác không đúng, cô gái kia tự nhiên đến làm quen với hắn, còn đề nghị cùng đi ăn quán vỉa hè, đáng hận nhất chính là ngồi chưa bao lâu lại bị thành quản kiểm tra, còn đánh nhau, cho dù là kẻ ngu cũng cảm giác những trùng hợp liên tiếp thế này thật sự là không bình thường.
- Tần đại thiếu, anh đi tới đâu đều không chịu an phận, ở Châu Nghiễm lại có mũ?
Mũ là tiếng lóng chính phủ ở thủ đô, ý tứ là nói tới người đối lập.
Tần Mục cười a a nói:
- Đã thói quen, đã thói quen, những người như chúng ta đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm.
Hai người đồng thời nở nụ cười. Trải qua mười phút trò chuyện, hai người trao đổi ý kiến. Rốt cục đều là người gặp qua cảnh đời, cơ hồ không cần thương thảo chi tiết, xem như bố trí xem cô gái kia. Về phần cuối cùng là ai có hại, vậy thì mặc cho số phận.
Trở lại trong phòng, thức ăn đã bưng lên. Hai người ăn uống vui vẻ, cô gái kia rót rượu cho cả hai, nhắc tới việc đầu tư sắp tới, Tần Mục còn đưa ra không ít vấn đề trưng cầu ý kiến của Quách Thiếu Đình, thái độ bức thiết như ngày mai có thể bắt tay vào làm.
Tần Mục cùng Quách Thiếu Đình giống như uống không ít, kỳ thật họ chỉ giả vờ, việc gì nên nói hay không nên nói, đều có chừng mực. Tần Mục phát hiện ánh mắt Quách Thiếu Đình nhìn cô gái đã tràn ngập cảm giác thương hại, còn có cảm giác áy náy. Ngẫm lại mà xem, hai người đã lăn lộn thật lâu trong quan trường, lại đi liên thủ lừa gạt một cô gái trẻ, thật có bộ dạng không biết xấu hổ.
Khi ăn xong, Quách Thiếu Đình lại lôi kéo Tần Mục đi nhà vệ sinh, hỏi thăm hắn trong Châu Nghiễm có khách sạn nào không có cameras cùng công an khám xét. Tần Mục dặn hắn tốt nhất nên về nhà ngủ, Quách Thiếu Đình lại thần bí cười rộ lên, nhỏ giọng nói:
- Cảm tình thuần chân của tôi thiếu chút nữa bị lừa gạt, như thế nào cũng phải kiếm chút lợi tức.
Được, Tần Mục hiểu được ý tứ của Quách Thiếu Đình, hắn chuẩn bị đem cô gái kia vào khách sạn thành tựu chuyện tốt đó thôi. Tâm tư tiểu tử này cũng thật phá hủy, đã lừa người ta không nói, còn muốn lợi dụng. Đối với việc này Tần Mục chỉ trợn mắt, bỏ lại Quách Thiếu Đình trong phòng vệ sinh, hắn thích làm gì tùy hắn, Tần Mục làm như không biết.
Từ khách sạn đi ra, một trận gió lạnh thổi tới, Tần Mục có chút đau đầu. Quách Thiếu Đình ôm cô gái lảo đảo đi ra, thò tay vào túi áo Tần Mục lấy ra chìa khóa, không lời từ biệt liền lái xe đưa mỹ nhân rời đi. Tần Mục dở khóc dở cười, gọi điện cho Chu Tiểu Mai.
Không nghĩ tới là Ngô Cúc nghe điện thoại, thanh âm của nha đầu kia tràn ngập vẻ nghiền ngẫm cùng bộ dạng như xem kịch vui. Tần Mục khó hiểu, hỏi Ngô Cúc có tin tức của Hàn Tuyết Lăng hay không, lại nghe nói không có. Điều này làm Tần Mục có chút khó dằn cơn tức, đợi sau khi Ngô Cúc lái xe tới đón hắn, không nói một lời ngồi vào băng sau nằm xuống híp mắt ngủ.
Đi vào biệt thự, Tần Mục mơ mơ màng màng bị Ngô Cúc đánh thức. Nha đầu kia thần bí chỉ chỉ vào biệt thự, cười hì hì bỏ chạy vào trước. Tần Mục bị nàng làm mờ mịt, nghi hoặc đẩy cửa vào nhà.
Vừa đẩy cửa, Tần Mục nhất thời cảm nhận được có gió lạnh thổi tới, tình hình trong nhà làm cho hắn nhất thời hiểu được tại sao Ngô Cúc có biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa.
Hai cô gái, một người mặc áo khoác dài màu đỏ, khăn quàng cổ buông xõa xen lẫn vài phần thanh xuân xinh đẹp, quần dài màu đen bó sát đôi chân thon dài, một người mặc váy dài trong nhà, mái tóc dài đen nhánh tuôn xuống như thác nước đến tận thắt lưng, nhìn qua thật thanh lịch cùng tôn quý.
Hai cô gái ngồi đối diện lẫn nhau, cách thật xa cũng cảm giác được có luồng điện dao động trong mắt.
Trường hợp này Tần Mục giống như từng quen biết, hình như ngày trước từng nhìn thấy tình hình như vậy trong thôn Tây Sơn.
Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh vốn nên trở thành bạn tốt, từ lần đầu tiên gặp mặt đã đối chọi gay gắt. Mà hai cô gái này nói thật chưa từng chiếm được tiện nghi từ chỗ Tần Mục. Bất đồng chính là Chu Tiểu Mai đã xem như ván đóng thuyền, mà Hà Tinh vẫn luôn làm cho Tần Mục phi thường mâu thuẫn.
Tần Mục ho khan một tiếng, nhất thời làm hai nàng chợt căm tức, Hà Tinh đầu tiên làm khó dễ:
- Tần Mục, thật là kỳ quái, nữ nhân này vì sao lại ở trong nhà Băng tỷ? Làm bạn của Băng tỷ, tôi đối với hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi của anh thật khinh bỉ.
Chu Tiểu Mai cười khanh khách, uể oải vuốt tóc, thật tao nhã dựa vào sô pha, thản nhiên nói:
- Ai ở trong nồi ai ở trong bát, người sáng suốt đều biết. Hiện tại sản nghiệp của Tần gia tại Mỹ đều nắm trong tay tôi, thật không giống chút người nào, luôn ba ba dán tới trong nhà của người khác.
Mặc dù Chu Tiểu Mai ở trong thương trường chẳng khác gì thiết nương tử, nhưng luôn mang theo tâm tính bao dung đối với Tần Mục, chỉ khi đối mặt với Hà Tinh lời nói của nàng mới sắc bén làm cho người ta ghé mắt.
Mấy năm trước Hà Tinh còn chưa phải đối thủ của Chu Tiểu Mai, nhưng hiện tại nàng là phóng viên đặc biệt của CCTV tại Hong Kong, từng bắt tay với người đứng đầu đảo cảng, không còn là cô bé ngây ngô ngày xưa cho nên cũng không bị lời nói của Chu Tiểu Mai đánh bại, dùng ngữ khí trào phúng trở lại:
- Ít nhất cho tới bây giờ tôi còn chưa nhảy vào bát, không giống chút người nào, từ trong cái bát này nhảy qua bát kia!
Những lời này chọc phải chỗ đau của Chu Tiểu Mai, bất kể thế nào nàng cũng không thay đổi được thân phận quả phụ của mình, điều này làm cho nàng phi thường buồn bực. Tuy rằng hiện tại thân thể nàng vẫn trong trắng, nhưng trong hộ khẩu vẫn là viết “ly dị”, trong ngày thường nàng ở chung với Tần Mục vốn cố ý không nghĩ tới chuyện này. Hiện giờ bị Hà Tinh nhắc tới, sắc mặt của nàng nhất thời biến thành xanh mét, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tần Mục:
- Đã về rồi sao? Vừa lúc, em nấu canh, để bưng ra cho anh.
Hà Tinh thấy Chu Tiểu Mai đem lời nói chuyển qua Tần Mục, lập tức bổ nhào lên sô pha mở ra túi xách của mình, lấy ra một hộp quà tinh mỹ, nhìn Tần Mục cười híp mắt nói:
- Nội y làm bằng tay kiểu mới nhất của Pháp, anh thử xem một chút, nếu không thích hợp cho họ đến sửa lại, hoàn toàn miễn phí, người ta phục vụ rất tốt.
Tần Mục đau đầu, nhưng không thể không lên tiếng, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngô Cúc đâu, gọi nàng ra đây, chở tôi về trong nhà đi. Ngày mai có một báo biểu phải làm xong, hôm nay tôi sẽ không ở đây.
Hắn cảm giác mình thật chật vật, phảng phất như muốn chạy trốn.
Hà Tinh lập tức tiếp lời:
- Em đi cùng với anh, vừa lúc nhìn xem hai tiểu mỹ nữ trong nhà anh!
- Có đi cũng đừng nên tự ti.
Chu Tiểu Mai lại chen lời.
Tần Mục vội vàng khoát tay, nói:
- Hai người sao mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, đã sáu bảy năm, một năm cũng không gặp được vài lần. Tiểu Mai, em so với nàng còn lớn tuổi hơn đâu, nhường cho nàng một chút đi.
Hà Tinh nghe ý của Tần Mục giống như thiên vị cho nàng, đắc ý vểnh vểnh mũi. Chu Tiểu Mai cười dịu ngoan, trên mặt tràn ngập biểu tình hạnh phúc, thấp giọng nói:
- Em nghe lời anh, có khách đến trong nhà dù sao cũng không nên làm cho khách có cảm giác bị khinh bỉ, anh nói có đúng hay không?
Hà Tinh vừa nghe lời này liền mất hứng, châm biếm lại:
- Thể diện thật lớn, còn chưa đến đâu đã tự xem mình là chủ nhân, tôi nhớ được chủ nhân biệt thự này hình như họ Vân, thay người từ khi nào vậy?
Chu Tiểu Mai hé miệng cười nói:
- Hiện tại Băng muội đang ở với nhi đồng tại thủ đô, nếu đã sinh nhi đồng cho Tần Mục nhà ta, bản thân nàng đã là người của Tần gia, vậy thì sản nghiệp cũng xem như của Tần Mục. Hà Tinh tiểu muội, không biết cô có đồ vật gì là của chung với Tần Mục đây? Tôi nhớ được cha cô ở thủ đô hình như gặp chút khó khăn, chẳng lẽ là muốn đem con gái mình bồi vào gốc cổ thụ Tần Mục hay sao?
Hà Tinh bị lời nói kẹp thương đeo gậy của Chu Tiểu Mai làm giận dữ khiến mặt mày xanh mét, lại không tìm ra lý do phản bác, cha của nàng quả thật bảo trì thái độ xem chừng mối quan hệ giữa nàng cùng Tần Mục, không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối.
Điểm này nàng quả thật không bằng Chu Tiểu Mai, dù sao Chu Tiểu Mai có thể tự quyết định cho mình.
- Tần Mục, anh nói một lời công đạo đi, em mang theo đoàn khảo sát Hong Kong đi qua trợ uy cho anh, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao anh tùy ý cho nàng khi dễ em?
Ánh mắt Hà Tinh xoay chuyển, ôm cánh tay Tần Mục bắt đầu làm nũng.
Tần Mục bị nàng cọ sát cũng khiến dao động, hắn vốn tưởng Hàn Tuyết Lăng đến thăm thì hai người có thể gần gũi với nhau, không ngờ Hàn Tuyết Lăng bị Doãn Chiếu Cơ gọi đi. Vừa nghĩ đến Doãn Chiếu Cơ, ý niệm của Tần Mục nhất thời biến mất hoàn toàn, rút tay ngẩng đầu hỏi Chu Tiểu Mai:
- Tuyết Lăng có tin tức gì không?
Chu Tiểu Mai cười cười nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Em còn tưởng rằng anh đã quên chị cả rồi đâu.
Tần Mục biết nàng đang ghen, cũng không nói được gì, chỉ bảo:
- Hôm nay gặp được người bạn ở thủ đô, hắn gặp phiền toái trong Châu Nghiêm, anh phải đi qua xử lý cho hắn. Được rồi, hai người đừng làm rộn, nếu thật vui vẻ chúng ta chơi mạt chược, vừa đánh bài vừa nói chuyện.
Nói xong hắn ra dấu bằng mắt cho Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai gật đầu hiểu ý, mang theo tư thế thắng lợi trêu chọc Hà Tinh:
- Em cũng không có ý kiến gì, không biết tiền lương của chút người nào có đủ chơi mạt chược hay không đây.
Hà Tình đang định phản bác, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục cau mày đành nhẫn nhịn, lấy ngữ khí không chút yếu thế nói:
- Được không đó, đánh thử rồi biết, nói không chuẩn tôi thắng hết của cô rồi sao.
Nói xong nàng đi tìm Ngô Cúc bày bàn mạt chược.
Thừa dịp này Chu Tiểu Mai nói cho Tần Mục hiện tại Hàn Tuyết Lăng cùng Doãn Chiếu Cơ đang ở trên một ngọn núi nào đó cách Châu Nghiễm không xa. Hình như hai nàng đang thi đấu hạng mục đặc chủng gì đó, không động đao động súng, dặn Tần Mục yên tâm. Là Doãn Chiếu Cơ gọi điện thoại báo tin, đại khái sáng mai sẽ biết thắng bại. Tần Mục nghe xong yên tâm không ít, nhưng vẫn nghi hoặc không biết vì sao Hàn Tuyết Lăng không tự mình gọi về.
- Tính tình chị cả, chỉ cần gặp phải chuyên nghiệp của nàng thì không thèm quan tâm hết thảy, lúc ra cửa không mang theo di động.
Chu Tiểu Mai bất đắc dĩ xòe tay, sau đó dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Tần Mục, hỏi:
- Có phải anh có chuyện gì với Doãn Chiếu Cơ hay không, vì sao em nghe được nàng nhắc tới tên của anh thì giọng nói mang theo vẻ u oán, có phải anh lại trộm tinh sau lưng chúng tôi hay không?
Tần Mục cười khổ nói:
- Đừng nói anh không dám, cho dù anh dám cũng không tìm nữ nhân thích chơi bách hợp mà trộm đi?
Chu Tiểu Mai nhất thời kinh ngạc, cười khanh khách đi bưng canh cho hắn.
Đêm nay đèn biệt thự bật sáng đêm, bốn người ngồi vây quanh bàn, như có cừu oán với mạt chược, không ngừng gõ vang. Tới năm giờ sáng, Hà Tinh không còn chịu được đòi đi ngủ. Kết quả tính xuống, Hà Tinh thua chừng bảy tám chục vạn cho Chu Tiểu Mai. Vào đầu năm 98, số tiền này còn rất lớn.
- Tiểu muội, trong chiếu bạc không cha con, chỉ cần cô đừng cả ngày nhớ tới Tần Mục, tôi sẽ không lấy số tiền này, tặng cho cô làm đồ cưới đi.
Chu Tiểu Mai cười híp mắt nói, nàng cùng Ngô Cúc chơi bài liên thủ, lừa dối Hà Tinh vô cùng đơn giản.
Hà Tinh che miệng ngáp dài, ánh mắt buồn ngủ mông lung:
- Quan viên chính phủ không thể tham dự đánh bạc, Tần Mục, nếu anh không muốn bị em đưa ra khiếu nại, thì anh giúp em trả tiền đi.
Nói xong nàng đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi quần áo.
Chu Tiểu Mai bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Nha đầu này thế nhưng học chơi xấu!
Đợi tới giờ làm việc vẫn không nghe được tin tức Hàn Tuyết Lăng truyền đến, Tần Mục đỏ mắt dặn Chu Tiểu Mai một khi có tin tức của Hàn Tuyết Lăng lập tức thông tri cho mình, sau đó đi tới cơ quan.
Đăng bởi | sudo |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 28 |