Lương thực hành quân của Thành Cát Tư Hãn 2
Chương 27: Lương thực hành quân của Thành Cát Tư Hãn 2
Cô mới hái được vài cành, lại phát hiện ra cây chu ma khô, rễ của nó khi giã nát có tác dụng an thai, giải độc, còn có thể đắp ngoài để chữa nọc rắn.
Chú cừu non run rẩy vẫn không bị tụt lại phía sau, cừu mẹ đang bới tìm khắp nơi cũng đã ăn không ít.
Trong lúc vừa hái thuốc vừa lùa cừu, Lâm Tuyết Quân phát hiện cừu mẹ dường như luôn tìm kiếm một loại cỏ lá nhỏ khô vàng bị tuyết đè sát đất.
Mỗi khi tìm thấy loại này, cừu mẹ sẽ ăn cho đến khi hết sạch. Rõ ràng cừu không ăn rễ cỏ, thỉnh thoảng lại bới đất để lấy rễ cỏ này ra ăn.
Ngồi xổm bên cạnh cừu mẹ, cô tranh được một đoạn cỏ khô và một đoạn rễ nhỏ từ miệng cừu, sau khi nhận dạng kỹ lưỡng, Lâm Tuyết Quân ngạc nhiên phát hiện, loài thực vật có rễ phát triển đặc biệt này lại là hoàng kỳ dại chịu lạnh!
Trong bài thuốc bổ máu sau sinh cho động vật, hoàng kỳ là vị thuốc quan trọng nhất.
“Wow, hóa ra là ‘bác sỹ cừu’!” Lâm Tuyết Quân vui vẻ vuốt đầu cừu mẹ, thì ra nó đang tự bổ máu cho mình.
“Mee~” Cừu mẹ ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay Lâm Tuyết Quân, sau đó há mồm, lấy mất đoạn rễ hoàng kỳ cô đang cầm.
“Hahaha!” Lâm Tuyết Quân thu lại tay trống không, cười hì hì, càng hào hứng đá bới lớp tuyết trên đường. Vừa đi vừa bới hoàng kỳ, như thể đang tham gia cuộc thi hái thuốc không lời với cừu mẹ.
Đôi khi cừu mẹ không vui khi có người giành lấy cỏ bổ máu của nó, quay đầu kêu me me và cắn áo choàng của Lâm Tuyết Quân. Đôi khi, ngựa đen Tô Mộc cũng tò mò thò đầu vào rổ nhỏ của Lâm Tuyết Quân, lợi dụng lúc cô không để ý để ăn trộm thuốc.
Khi bị phát hiện, Lâm Tuyết Quân luôn nghiêm khắc dạy Tô Mộc không được lười biếng, phải tự bới cỏ ăn!
Khi rổ nhỏ phía sau ngày càng nặng, Lâm Tuyết Quân ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đội ngũ nhỏ gồm một người, một ngựa và ba con cừu đã đi được rất xa rồi.
Con đường đất ngoằn ngoèo mà họ bước đi tạo thành một đường thẳng trên nền tuyết trắng xóa, nếu có máy bay không người lái chụp từ trên cao xuống, chắc chắn sẽ rất ấn tượng.
...
Mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây. Tại chỗ nghỉ ngơi trên cỏ, A Mộc Cổ Lăng chờ đợi gần nửa giờ, cuối cùng cũng thấy Lâm Tuyết Quân xuất hiện. Cô không thất hứa.
Cậu thiếu niên ngóng đợi chạy xuống từ đỉnh dốc, vòng qua đàn gia súc và leo lên con ngựa xanh lớn của mình, nhanh chóng tiến về phía Lâm Tuyết Quân đang ôm một con cừu con.
Cậu nhảy xuống ngựa, hào hứng nhìn cô một lúc lâu, rồi tiến lên bế con cừu con khác, cùng cô đi về chỗ trú gió trên bãi cỏ.
Tiếng kêu me me và moo moo khiến Lâm Tuyết Quân cảm thấy phấn khích, giống như chỉ cần vượt qua thảo nguyên trở về đàn gia súc là đã về đến nhà.
Cô vừa mệt vừa đói, tìm chỗ cỏ khô bị gia súc bới lộ ra, rút bình nước ra uống một ngụm lớn, sau đó cắn bánh mì cứng… đó chính là bữa trưa của cô.
A Mộc Cổ Lăng ngồi xổm bên cạnh, tò mò sờ con cừu con này rồi lại sờ con cừu con kia, khiến hai con cừu con không thể tập trung bú sữa, thỉnh thoảng lại kêu be be để phản đối.
Mỗi khi cừu con kêu lớn, A Mộc Cổ Lăng lại vui vẻ sờ chiếc mũ U Đăng của mình.
Mặt cậu ta bị quấn kín chỉ để lộ đôi mắt, nhưng Lâm Tuyết Quân vẫn nhận ra cậu ta đang cười.
Miệng cô gặm bánh mì lúa mạch không có vị ngọt, mỗi lần nuốt đều phải kèm với nước mà vẫn thấy đau họng. Tuy nhiên, nhìn A Mộc Cổ Lăng bộc lộ vẻ trẻ con, cô không thể không cười theo.
Cô nhai bánh mì cứng suốt một lúc lâu mới xong, nhưng vẫn đói, đành phải lấy chiếc bánh nhỏ mà Mạnh Thiên Hà đưa cho buổi sáng.
Cô khẽ thở dài, vừa định nhắm mắt đưa vào miệng thì bỗng nhiên một bàn tay từ phía bên cạnh đưa tới. Chiếc bánh cứng biến mất, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một vật đen đen.
Cô đưa vật đó lên trước mặt và hít sâu một hơi, mùi thơm đậm đà của thịt bò xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Ồ, là thịt!"
Lương thực hành quân của Thành Cát Tư Hãn… thịt bò khô!!!
Mắt cô lập tức mở to, ánh lên tia sáng xanh như sói đói thấy cừu, không thể tin được nhìn về phía A Mộc Cổ Lăng.
Cậu nhóc nhìn cô trong giây lát, dường như muốn cười, nhưng nét mặt co giật, không thể nặn ra được nụ cười.
Cậu hơi lúng túng, cầm chiếc bánh cứng từ tay cô rồi cúi đầu bỏ đi, vừa đá tuyết, vừa đi được mấy bước thì ngồi xuống bên cạnh một con bò cái đang cúi đầu ăn cỏ.
Con bò cái dường như đang định ăn cỏ dưới mông cậu nhóc, thấy cậu ta ngồi xuống, không hài lòng ngẩng đầu cắn mép mũ của cậu.
“Chít!” Cậu ta vung tay vỗ vào mặt bò, con bò nghiêng đầu tránh né, mắt chuyển sang nhìn chiếc bánh cứng trong tay cậu.
Thế là, cuộc chiến giành bánh mới lại diễn ra giữa cậu ta và con bò.
Đăng bởi | mayphan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |