Tiểu thần y 2
Những người lớn đã từng nếm trải đắng cay của cuộc sống sẽ nói thẳng rằng cô có thể không làm được, nhưng đồng thời họ cũng mang một tinh thần “thế nào cũng được” rất phóng khoáng.
Dù khi thảo luận họ nói đủ thứ, có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng họ không cố chấp.
Các chủ hộ khi rời đi đã thở dài chấp nhận quyết định của đại đội trưởng.
Cứ thử xem sao, việc đời cũng chỉ có vậy, không có gì quá ghê gớm.
Hãy thử xem, nếu thành công thì tốt nhất, đại đội của chúng ta sẽ có một nhân viên thú y. Nếu không thành công, có mất thời gian chút cũng chẳng sao, cắn răng chịu đựng, khó khăn gì cũng qua được. Đến lúc đó, lại thay người khác, đến trại mời một người mới về là xong.
Dù sao thì... hiện tại vị trí nhân viên thú y này vẫn đang trống mà.
Trong khi các chủ hộ đang ôm trong lòng đủ loại suy nghĩ, từ từ tản ra, người thì ngồi lại trên ghế, người thì chen chúc đến cửa chuồng để hút thuốc lá, thì Lâm Tuyết Quân bất ngờ thu dọn cây kim dài trong tay, hai tay chống đất đứng dậy.
Cô phủi lớp bụi và cỏ khô trên đầu gối, đặt hai cây kim bạc trở lại hộp thuốc thú y nhỏ, và khi nhận thấy những ánh mắt tò mò từ mọi người, cô vỗ nhẹ vào vai Mạnh Ân vẫn đang ngồi đó xoa xoa con cừu non, rồi lớn tiếng nói:
"Mạnh Ân đại ca, con cừu non của anh đã được chữa khỏi rồi, giờ anh đưa nó về chỗ mẹ nó, cho nó uống chút sữa đi. Nếu không, để đói quá nó thật sự sẽ không sống nổi đâu."
"Sao?" Tay Mạnh Ân đang đặt trên lưng con cừu non chợt dừng lại, anh ta ngước mặt lên nhìn, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
"Cái gì?"
"Chữa khỏi rồi sao?"
"Chuyện gì vậy?"
"Cô ấy nói gì? Chữa khỏi rồi sao?"
Các chủ hộ đã tản ra lại tụ tập lại, không dám tin vào mắt mình, họ nhìn con cừu non vẫn nằm cuộn mình trên mặt đất, yếu ớt kêu be be, rồi nhìn lại Lâm Tuyết Quân đang đứng thẳng người trước mặt họ.
Cô ấy đã làm gì vậy?
Sao lại chỉ ngồi đó, xoa xoa vỗ vỗ con cừu non mà đã chữa khỏi được rồi?
Không cần thuốc men gì sao? Không cần châm cứu sao? Không cần phẫu thuật gì sao?
Chẳng lẽ cô bé này đang đùa giỡn họ, lừa họ cho vui đấy à?
Ô Lực Cát, người luôn ủng hộ Lâm Tuyết Quân, cũng cảm thấy hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta vừa gãi sau cổ vừa nhìn Lâm Tuyết Quân với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Chữa khỏi rồi? Thật sao?” Đại đội trưởng tiến đến gần, cúi người nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyết Quân.
Lâm Tuyết Quân chắc chắn gật đầu, “Chữa khỏi rồi.”
Cô vỗ nhẹ vào vai Mạnh Ân đang ngơ ngác nhìn cô: “Anh Mạnh Ân, anh định để con cừu non đói chết à?”
Mạnh Ân kêu lên một tiếng, bế con cừu non lên, rồi quay đầu nhìn đại đội trưởng, lại nhìn Lâm Tuyết Quân, sau đó hô một tiếng rồi nhét con cừu vào trong áo khoác Mông Cổ của mình, bọc lại và rời khỏi chuồng.
Một người chủ hộ trẻ khác ơ một tiếng, rồi chạy theo Mạnh Ân, dường như muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Cô không định đi xem sao?” Đại đội trưởng quay đầu hỏi Lâm Tuyết Quân.
“Không cần xem, chắc chắn không sao đâu.” Lâm Tuyết Quân vỗ tay, hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm, rồi nhanh chóng đeo lại găng tay.
Những chủ hộ khác đang ngồi hoặc đứng xung quanh, nhìn nhau đầy bối rối, không biết phải nói gì.
Họ chưa từng gặp tình huống như thế này, cảm thấy mọi chuyện thật không đáng tin, muốn cười cợt vài câu. Nhưng nhìn Lâm Tuyết Quân đầy tự tin, họ lại không khỏi nghĩ rằng “có khi nào thật sự đã chữa khỏi.”
Nhưng... vẫn không thể nào tin được.
Vì vậy, mọi người đều giậm chân, chen chúc đến cửa chuồng để chờ tin tức từ Mạnh Ân.
Một số người không kiên nhẫn, bèn dựng cổ áo, chạy vào cơn gió lạnh, bước nhanh đến chuồng nhà Mạnh Ân.
Mục Tuấn Khanh cũng không thể ngồi yên. Anh ta cầm cuốn sổ của mình, rụt cổ, xoa tay, vừa giậm chân vừa lò dò đến gần Lâm Tuyết Quân, hỏi nhỏ: “Cô thật sự chữa khỏi rồi?”
“Thật đấy.” Lâm Tuyết Quân đáp khẽ.
“Thật sao?” Mục Tuấn Khanh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Thật mà.” Lâm Tuyết Quân nhìn lại vào mắt anh ta, không hề chớp mắt để chứng tỏ mình không nói dối.
“…” Mục Tuấn Khanh đứng thẳng dậy, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô, vẻ mặt vẫn đầy nghi ngờ.
Lâm Tuyết Quân mỉm cười nhẹ, cũng dậm chân nhảy tới trước cửa chuồng, cùng với những chủ hộ thỉnh thoảng liếc nhìn cô đầy tò mò, chờ đợi tin tức.
“Thật là kỳ lạ quá, ha ha ha.” Đám đông đang chờ đợi bỗng nhiên cất tiếng cười.
Các chủ hộ nhìn Lâm Tuyết Quân đang chắp tay, đứng giữa đám người thô kệch, không mảy may lo lắng, rồi cùng nhau bật cười:
“Cô bé này, thật sự kiên nhẫn đấy.”
“Cô tốt nhất là thật sự chữa được bệnh, đừng có mà lừa chúng tôi!”
“Ha ha ha, cũng khá thú vị đấy. Cô chữa bệnh kiểu gì vậy? Chỉ sờ qua con cừu non hai lần rồi thổi tiên khí vào à? Ha ha ha…”
“Lát nữa đến nhà tôi chơi nhé, với tính cách này, chắc chắn thím của cô sẽ thích cô lắm.”
“Đừng để lát nữa Mạnh Ân quay về nói là con cừu non vẫn không ăn uống gì, đến lúc đó dù cô có cứng miệng đến đâu cũng không che giấu được sự thật đâu. Sao cô không lo lắng chút nào vậy?”
“Đúng đấy, cô còn mạnh mẽ hơn cả lão già như tôi nữa.”
“Ha ha ha, như một anh hùng nhỏ vậy!”
Trong gió lạnh căm căm của ban đêm, một đám chủ hộ, người thì ngậm thuốc lá, người thì chắp tay, đứng thành một hàng ngang chặn trước cửa chuồng.
Họ không hề ngại lạnh, mà cứ thế cười nói đùa giỡn, mặc kệ gió thổi.
Họ thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Tuyết Quân, xem cô có lộ ra vẻ lo lắng không, rồi lại quay đầu nhìn về phía nhà Mạnh Ân.
Chỉ cảm thấy hôm nay là ngày thú vị nhất mà họ gặp trong suốt mùa đông này.
Khi họ đang ồn ào, bỗng nhiên trong bóng tối có một người chạy tới.
Không phải là Mạnh Ân, mà là Triệu Đắc Thắng vốn là người tính tình nôn nóng.
Vừa nhìn thấy đám đông đứng chặn ở cửa, ông ấy bỗng nhiên dừng lại, vỗ đùi cười ha hả.
Các chủ hộ khác nhìn thấy ông ấy có bộ dạng như nổi điên, giơ tay vẫy gọi: “Anh cười cái gì vậy? Có chuyện gì? Nhanh kể cho chúng tôi nghe đi!”
Trong đám đông có hai người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi lao ra, như những đứa trẻ nghịch ngợm, một trái một phải giữ chặt Triệu Đắc Thắng, kéo ông ấy chạy về.
Nhóm chủ hộ lại bắt đầu anh một câu tôi một câu ầm ĩ một hồi, Triệu Đắc Thắng bị kéo về trước cửa chuồng, không thèm quan tâm đến người khác, ánh mắt tìm một vòng, rồi cúi đầu hét lớn với Lâm Tuyết Quân:
"Chữa khỏi rồi! Chữa khỏi rồi! Con cừu non đói quá, há miệng hút sữa, chỉ một lát sau cái bụng đã tròn đầy. Ha ha ha... Mạnh Ân vui mừng vỗ tay, nói rằng đồng chí Lâm là thần y đấy, ha ha ha, thần y..."
Đăng bởi | mayphan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |