Phiên ngoại: Đường Đường và Đại Hải – 2
Anh ta bắt đầu kể lại cây chuyện anh dũng của mình năm đó: “Cha của con năm đó một hơi chạy hết mười mấy vòng còn chưa ngất, đổi lại là con chắc là mệt muốn chết luôn nhỉ?”
Đường Đường lúc này cũng vừa tan học trở về, cô bé đặt cặp sách xuống uống hết mấy ngụm nước mát.
Cô bé nói: “Đại Hải sợ cái gì, chị sẽ đi với em! Đừng có mới như vậy mà đã sợ rồi chứ, nghe nói đi bộ đội gì đó rất thú vị, con trai các em không phải đều sẽ đi bộ đội hết sao?”
Hạ Đại Hải sợ nhất là bị chị gái nói mình nữ tính, cậu thản nhiên nói với chị gái: “Em có nói với chị là em sợ chưa?”
“Chị đó, là con gái thì đừng có tự mình chuốc lấy cực khổ mà đi quân sự, phơi nắng một ngày đã đen sì hết rồi, phơi nắng một tháng sợ là chẳng có ai nhìn ra được nữa đâu.”
Hạ Đường Đường kêu lên “oa” một tiếng rồi xông tới sô pha nhéo người ăn hiếp em trai một chút.
Triệu Lan Hương thấy cảnh náo loạn của hai chị em, đã đau đầu giờ lại dở khóc dở cười.
Tới cuối tuần, Đường Đường và Đại Hải mang đồ trên lưng đi tới nhà ông cố ngoại.
Ông nội Triệu của Triệu Lan Hương đã về hưu nhiều năm rồi, tới khi già rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng hai người con trai vẫn dần dần xa lánh ông ấy.
Mãi đến khi có một ngày đứa con trai thứ hai trở thành hình mẫu người tài giỏi kiệt xuất trong thành phố được lên cả ti vi, báo chí đăng tin cháu rể Hạ Tùng Bách lập ra quỹ từ thiện công trình hy vọng mười vạn đồng, Triệu Hùng mới hồi phục lại tinh thần.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi. Lúc trước người con trai thứ hai cùng cháu trai đều đi ngược lại với nguyện vọng của ông ta, dấn thân vào nghề mà bọn họ thích, giờ có được rất nhiều thứ trong tay.
Mỗi người bọn họ đều có chức vụ riêng, phát huy khả năng của mình, là nhân tài trong việc kiến thiết xã hội chủ nghĩa.
Triệu Hùng bắt đầu cố ý muốn hàn gắn mối quan hệ cha con, đối đãi vô cùng nhiệt tình với Đại Hải và Đường Đường. Tục ngữ có câu “cách biệt nói lên thân thiết”, bọn họ cách nhau hai đời, vợ chồng Triệu Hùng đối đãi vô cùng tốt với hai đứa chắt này.
Nói là tới để được huấn luyện, kết quả là Đại Hải và Đường Đường tới như thể đi hưởng phúc vậy.
Triệu Hùng vẫn triệu tập trẻ con tới đại viện, tổ chức một đội quân con trai. Một đám trẻ con tuổi ngang nhau đứng ở một chỗ, ngày nào cũng bước đều bước như người trong quân đội, chạy vòng quanh đại viện của gia đình bộ đội.
Nhưng dù là như vậy, nơi mà Triệu Hùng lẽ ra nên nắm chắc lại chẳng có chút nghiêm túc nào. Năm đó Tiểu Hổ Tử trải qua đày đọa mà khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, Đường Đường và Đại Hải cũng tự mình thực nghiệm rồi.
Thân thể Đại Hải càng ngày càng rắn chắc, nước da trắng cũng không nhợt nhạt như trước nữa, một năm sau cậu một hơi chạy hết hai mươi vòng sân cũng không có vấn đề gì. So với năm đó, Đại Hải đã cao hơn Đường Đường rồi, cao hơn cô bé tận một cái đầu.
Dáng người cao ngất, giống như một cây bạch dương um tùm vậy. Cậu kế thừa gien xinh đẹp từ mẹ, cao to tuấn tú, khung xương đều đặn, học giỏi chơi bóng cũng tốt, ở thời đại vô cùng coi trọng tri thức này, cậu ở trường cũng được coi là người được các cô gái vô cùng sùng bái.
Đường Đường giúp cậu nhận thư tình, nhận đồ ăn, nhận đến tay mềm cả ra. Nhưng ngoại trừ kế thừa gien xinh đẹp từ mẹ, thì Đại Hải chẳng kế thừa được sự chủ động của bà ấy. Lạnh lùng chà đạp lên tâm hồn các thiếu nữ, liên tiếp nhảy lớp, rất nhanh cậu đã lên tới cấp ba rồi.
Lên tới cấp ba, Đường Đường cũng gặp được người con trai mà cô thầm mến.
Năm đó Đại Hải bị một đám con trai mặc quần áo bóng đá giật dây khiêu khích, tới sân bóng quyết một trận tử chiến với bọn họ. Đường Đường tới cổ vũ bọn họ, cô cố ý mặc một bộ quần áo bóng đá thật đẹp, lôi kéo mấy đứa nhỏ hơn tới hợp thành một đội cổ động viên.
Trong đám người, cô gặp được một người con trai có thể mặc một bộ quần áo bóng đá màu trắng mà cũng đẹp trai vô cùng, trái tim thiếu nữ cứ thế đập lên bình bịch.
Nam sinh mặc đồng phục trắng có sự trưởng thành vượt trội hơn hẳn các nam sinh cùng tuổi, cao ráo, điển trai. Trông như một chàng trai phương bắc, thiếu nét tinh anh của một chàng trai phương nam.
Đường Đường nhìn em trai Đại Hải từ nhỏ đến lớn lên, trước kia hắn có khuôn mặt thanh tú khá giống con gái, nên Đường Đường đối với kiểu xinh đẹp mỹ miều hoàn toàn miễn dịch, ngược lại đối với người thanh niên cuồng bạo, mạnh mẽ này thì lại không có sức chống cự.
Chàng thanh thiên cao 1m9 trong bộ đồ đá bóng màu trắng, đứng trên sân với cảm giác nổi bật giữa đám đông, cặp đùi thon thả của anh ta lúc chạy nhảy, cơ bản không có người nào bì được. Anh ấy chỉ nhập cuộc trong nửa trận sau, nhưng lại gây sức ép lên mọi người ngay khi xuất hiện.
Bởi vì Đại Hải nhảy lớp nên so với người khác đều nhỏ hơn hai tuổi. Mười sáu tuổi cậu còn chưa cao đến 1m8, sinh ra đã thấp hơn nửa cái đầu so với người ta.
Mặc dù trận đấu diễn ra rất tuyệt vời, nhưng sau khi cầu thủ áo trắng ra sân, rõ ràng là biển đã có gió. Dù đã ghi điểm cao nhất trận trước đó nhưng thể lực của anh bắt đầu suy giảm trong hiệp 2. Tình hình đột ngột thay đổi và bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Ngay sau cú vào lưới, Đại Hải đã không may bị đối thủ làm bị thương, ngã xuống đất và bong gân chân.
Đường Đường với tư cách là chị gái của Đại Hải, đối với cậu em trai duy nhất này không thể không yêu thương. Cô vọt lên đầu tiên, đỡ Đại Hải đứng lên. Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người đẩy Đại Hải cho đến khi vào người đó mặt đỏ bừng.
Cô có một đôi mắt cáo quyến rũ, ánh mắt sắc lạnh, đuôi mắt hẹp và hơi hếch lên tạo cảm giác khắc nghiệt.
Đại Hải đổ mồ hôi trên trán, môi anh trắng bệch.
Anh lắc đầu, mím môi nhìn chị gái: “Quên đi, giúp em qua đó.”
Nghe nói áo trắng là đội trưởng bên kia, lúc này tình cảm của Đường Đường đối với áo trắng đã biến mất, cô giúp Đại Hải đến ghế đá bên cạnh ngồi. Mấy người còn lại cũng vây quanh lại đây, an ủi Đại Hải.
“Biểu hiện của Gia Thụ thật sự rất tốt.”
“Vừa rồi người đó cố tình đẩy em sao?”
Đường Đường hỏi em trai: “Chân em có đau không? Chị sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cô muốn cõng Đại Hải giống như khi còn nhỏ nhưng Đại Hải lớn nhanh quá, thoáng chốc đã lớn hơn cô, Đường Đường vẫn tự xưng mình sức lực vô hạn, nhưng thùng cơm Đường Đường vẫn không thể mang cậu đi.
Đại Hải uống một cốc nước trong im lặng, nhàn nhạt nói: “Không đau nữa, chúng ta xem trận đấu đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt to đẹp trai, dáng vẻ thư thái điềm tĩnh này khiến mấy cô gái mê mẩn. Nhưng vừa nói xong liền ăn ngay một chưởng xuyên tim ngay sau lưng của Đường Đường, nhanh tới mức cậu bị sặc nước. Tư thế của thần tượng bất ngờ bị xé toạc.
Đường Đường đỡ cậu dậy, lạnh lùng nói: “Chị nói em phải đi bệnh viện.”
Lúc này có người tới gần Đại Hải, anh ta cắn môi xin lỗi Đại Hải, cuối cùng cúi đầu chào anh.
“Thực sự xin lỗi Gia Thụ, tôi nên tuân thủ quy tắc.”
Sau đó nam sinh bối rối đỡ Đại Hải lên lưng, đi về hướng phòng y tế.
Đường Đường ngẩng đầu lên, cô phát hiện đối diện mình là nam sinh mặc bộ đồ trắng, anh thờ ơ liếc nhìn rồi lau mồ hôi trên trán.
…......
Đường Đường nói với Đại Hải: “Về sau chúng ta không đi theo họ chơi nữa, một đám người mắt cao hơn đỉnh giống như thiếu gia vậy.”
“Đại Hải cũng là cục cưng của cả nhà tôi đấy, có biết không hả?”
Cô nâng tầm mắt nhìn xuống vết thương phát sưng ở mắt cá chân Đại Hải, trong lòng nghĩ thầm, chắc chắn về nhà mẹ thấy sẽ vô cùng đau lòng.
Đại Hải nhe răng cười: “Vết thương nhỏ thôi mà, chị đừng có lo lắng như vậy.”
“Với lại hình như chị rất ghét anh Chi Lễ? Hôm nay không thấy cùng anh ấy nói chuyện.”
“Chi Lễ là ai?”
Đại Hải mím môi, quyết định không nói cho chị gái ngốc ngếnh này. Đây là trận đấu bóng chào mừng sự trở lại của Chi Lễ, nhưng dường như Đường Đường đã quên mất người này.
Đường Đường cù vào đôi mắt hơi nhấp nháy của em trai mình bằng một tiếng: “Em đang nghĩ cái gì đó?”
Đại Hải chịu không nổi kéo tay chị gái ra, cậu vội vàng nói: “Chị lớn rồi mà còn làm vậy, không mất mặt sao.”
Đường Đường từ nhỏ đã thích gắn bó với Đại Hải và đã quen với việc bám lấy cậu. Cô thích nhìn vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt nhẫn nhịn và kiềm chế của em trai mình, điều này khiến cô rất thích thú.
Đại Hải véo đôi bàn chân lộn xộn của cô và nói một cách bình tĩnh: “Để em xem người đàn ông nào có thể chịu đựng được chị trong tương lai.”
Mặt Đường Đường đen lại .
Cô xoa eo nói: “Trước khi nghĩ tới tương lai thì em phải nghĩ lát nữa đối phó với mẹ như thế nào đi.”
…..
Đường Đường thực sự không nhớ rõ người tên Cố Chi Lễ này.
Hai ngày sau, ông nội nhà họ Cố, bạn bè của bố mẹ trở về từ thành phố B, Đường Đường được mời đến nhà Cố Gia làm khách dùng bữa cơm.
Cố Hoài Cẩn gọi Đường Đường lại, xem ra cô đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ chững chạc.
Ông nói: “Mấy năm trước Đường Đường nói sẽ làm bánh trứng cho ông, thế bánh đâu rồi?”
Ông đã già rồi, nhưng vẫn rất thận trọng và đáng yêu. Ông thường gửi cho mấy mấy đặc sản Bắc Kinh, còn có quần áo xinh đẹp. Tuy rằng ông nội Đường Đường mất sớm, nhưng Cố Hoài Cẩn từ lâu đã tựa như một ông nội thứ hai của cô.
Đường Đường mang đến món bánh trứng matcha độc đáo của mình, ít đường, nhỏ và tròn, và giữa cốc có màu xanh lục nhạt như một chút sữa đông màu ngọc lục bảo.
Ở giữa vẫn còn một dư lại một chút nhiệt khi chạm vào, có thể thấy là vừa làm xong liền mang đến đây. Cố Hoài Cẩn cảm thấy cực kì ấm áp, xem ra đã không uổng phí tâm tư quan tâm đến cô một cách vô ích.
Cố Hoài Cẩn vừa ăn, vừa nhớ tới điều gì đó: “Đường Đường, chỗ cháu còn không vậy? Ông sợ không đủ.”
Đăng bởi | zvantich |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 246 |