Lục Diểu chơi chiêu
Nói chung mọi người cũng không hiểu lắm, vì sao một cô gái có ngoại hình khá như vậy mà lại không thắt bím tóc, xõa ra như thế trông ất không gọn gàng.
Thời tiết nắng nóng, xõa trên lưng nóng biết mấy!
Trần Diệu Diệu không hiểu được ý này, cô ta thấy người trên đường ngoái lại nhìn mình không hè ít hơn Lục Diểu, trong lòng cô ta cảm thấy rất thỏa mãn.
Lục Diểu đúng là rất xinh đẹp, nhưng như vậy thì sao?
Mình kém hơn Lục Diểu sao? Chưa chắc đâu.
Trần Diệu Diệu nghĩ như vậy, trong lòng càng phấn chấn hơn, không nhịn được mà ưỡn thẳng hơn hơn chút nữa.
Hợp tác xã cung tiêu của thị trấn Nam Hồ là tòa nhà được xây bằng gạch mộc, không gian tổng thể cũng không rộng lắm, là kiểu ngang dài, từ cổng đi vào là một dãy tủ kính màu xanh lá cây, trông khá bẩn và có rất nhiều đồ lộn xộn bên trong.
Lục Diểu không có kinh nghiệm mua sắm gì, kết hợp với ký ức của nguyên thân, lại đứng bên cạnh nhìn mấy người Nhâm Băng Tâm chọn đồ một lát, đại khái quen với bẫy gài đường rồi cô mới tiến lên, hỏi một người bán hàng trong đó.
“Xin chào đồng chí, xin hỏi có bán sản phẩm… đồ gì để chăm sóc da không?”
Người bán hàng trẻ tuổi nhìn Lục Diểu một chút, đầu tiên là bất ngờ vì sự xinh đẹp của cô, sau đó thì thái độ trở nên có chút uể oải, lười biếng đáp: “Sao thế? Cô muốn mua à?”
Đôi mi dài cong cong của Lục Diểu hơi nhíu lại, cô đã từng nghe một câu chuyện, nói thế hệ trước đây mỗi lần đi ra ngoài gặp phải người làm việc ở xí nghiệp quốc doanh thì cảm thấy rất đau đầu.
Bởi vì có một bộ phận rất lớn người trong đó đều cảm thấy mình có công việc ổn định là chuyện rất ghê gớm, không làm tốt bổn phận vì nhân dân phục vụ thì cũng thôi, có một số người tính tình nóng nảy còn trực tiếp ẩu đả với khách hàng, cho nên ở trên tường của rất nhiều cửa hàng quốc doanh đều có dán biển ‘cấm ẩu đả khách hàng’.
Lục Diểu liếc nhìn một vòng, trong tủ dài đúng là có dán giấy ‘vì nhân dân phục vụ’, nhưng lại không nhìn thấy ‘cấm ẩu đả khách hàng’ gì đó, chỉ có điều thái độ của nữ nhân viên bán hàng này làm cho cô rất không thoải mái.
Cô đã từng đi dạo các cửa hàng bán sản phẩm xa xỉ, có nhân viên cửa hàng nào gặp cô mà không phải cúi đầu khom lung.
Sắc mặt Lục Diểu trầm xuống, trong lồng bỗng nhiên có chiêu đáp lại.
Cô khoanh tay trước ngực, hơi quay người sang, dùng ánh mắt vô cùng cao ngạo và coi thường liếc nhìn nhân viên bán hàng đó, giả bộ nhắc nhở: “Hừ, thế mà lãnh đạo còn nói điều người ở đây đến tòa nhà bách hóa thay ca, với cái ý thức phục vụ này của cô thì đi cũng không làm được, đảm bảo ngày đầu tiên đã bị đuổi về.”
Cái gì? Lãnh đạo muốn điều người đến tòa nhà bách hóa!!
Nhân viên bán hàng đó nghe lời này xong thì lập tức lên tinh thần.
Tuy rằng ở hợp tác xã cung tiêu và tòa nhà bách hóa đều là bán hàng, cũng đều là công việc ổn định, nhưng lại chênh lệch rất lớn! Chưa nói đến việc đi làm ở tòa nhà bách hóa có thể diện như thế nào, là chỉ riêng tiền lương đã chênh lệch nhau rất lớn rồi!
Nhân viên bán hàng đó nghiêm mặt dò xét Lục Diểu, cũng lo lắng lời này là Lục Diểu chỉ thuận miệng trêu đùa cô ta mà thôi, có thể nhìn thấy quần áo Lục Diểu ăn mặc không tệ, hơn nữa lại trắng trẻo xinh đẹp, khí chất rất cao ngạo, nhìn giống như là cấp trên ngồi trong phòng làm công việc văn phòng, ăn đầy đủ chất béo vậy.
Nhân viên bán hàng nhất thời tin tưởng cô bảy tám phần, nghĩ Lục Diểu là cấp trên được cử xuống thị sát, cô ta vội vàng nghiêm túc lại, thái độ cũng ân cần: “Có, có ạ, vừa về một lô dầu con sò, cũng có kem dưỡng da, cô… à không phải, đồng chí, tôi đi lấy cho cô xem một chút nhé!”
Như vậy còn tạm được.
Lục Diểu không khách sáo mà liếc cô ta một cái, ngón tay thon dài như búp măng lướt qua đồ trên quầy thủy tinh một cái: “Vậy thì tôi xem một tí vậy.”
Nữ nhân viên bán hàng lấy ra hai cái hộp to bằng sắt phẳng, mở luôn nắp hộp ngay tại đó, một cái là dầu con sò, một cái là kem dưỡng da: “Đồng chí, cái này có thể mở nắp ra xem, nếu như cô muốn thử thì có thể lấy một chút bôi ra tay thử xem.”
Nhân viên bán hàng vừa nói vừa mở nắp dầu con sò ra, chuẩn bị muốn lấy cho Lục Diểu thử một chút, Lục Diểu khoát tay: “Cô đừng để ý, tôi chỉ xem chút thôi. Nếu như tôi không mua, cô lấy nó ra như vậy rồi thì người đến sau còn mua thế nào được nữa?”
Nhân viên bán hàng tỏ ra rất ân cần: “Đúng ạ, vâng vâng, đồng chí nghĩ thật chu đáo, nói rất đúng!”
Lục Diểu nhíu mày, vừa rồi còn khinh khỉnh khó chịu, nhưng bây giờ đối phương ân cần quá mức cũng làm cho cô rất khó chịu.
Lục Diểu dứt khoát mặc kệ luôn, cầm lấy hộp dầu con sỏ quan sát tỉ mỉ.
Bên ngoài của dầu con sò giống như cái tên, là hai cái vỏ sò hợp lại, mở ra có thể thấy chất kem bên trong có màu sữa ngà ngà, để lại gần ngửi thử một chút thì còn có mùi thơm nhè nhẹ.
Lục Diểu không ghét loại mùi thơm này, cô chọn lấy hai hộp dầu con sò nhìn khá vừa ý, còn chưa nói ra mấy chứ ‘tôi lấy cái này’ thì bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay duỗi đến, lấy hai hộp dầu con sò rồi nói: “Đồng chí, cái này bao nhiêu tiền?”
Là Trần Diệu Diệu.
Trần Diệu Diệu mỉm cười nhìn Lục Diểu một cái rồi cười híp mắt với người bán hàng: “Tôi muốn mua hai hộp.”
Nữ nhân viên bán hàng nghĩ Lục Diểu là cấp trên phát xuống thị sát nên mới khách sáo như vậy, tự nhiên thấy Trần Diệu Diệu sáp đến, nữ nhân viên đó lập tức nghệt mặt ra: “Tôi nói nữ đồng chí này, cô bị làm sao vậy? Cô có hiểu đạo lý tới trước tới sau không hả?”
Trần Diệu Diệu nhìn ra thái độ khác biệt giữa mình và Lục Diểu, cô ta cũng không tức giận, ngược lại còn đến gần Lục Diểu một bước: “Chúng tôi là bạn bè đấy, cũng không liên quan sao?”
Nữ nhân viên bán hàng qua đầu lại nhìn về phía Lục Diểu, Lục Diểu gật đầu, nói: “Cô ta muốn mua thì cô bán cho cô ta trước đi.”
Nữ nhân viên bán hàng đành phải nhịn: “Dầu con sò một họp bảy hào, hai hộp một tệ bốn hào.”
Trần Diệu Diệu lập tức trả tiền.
Lục Diểu cầm hai hộp dầu con sò để bên cạnh, nhìn kem dưỡng da cũng không tồi, hiệu quả dưỡng ẩm cũng được, cũng không gây bết da, cô bèn hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền.”
“Đây là hàng bên Thượng Hải, hai hào một họp, vẫn là hàng bán chạy nhất ở hợp tác xã cung tiêu và tòa nhà bách hóa đấy.”
Lục Diểu cầm hai hộp còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Diệu Diệu lại bu lại: “Cái này bán như thế nào? Tôi muốn mua một hộp.”
“...”
Như vậy cũng hơi lố rồi đấy.
Lục Diểu khẽ trợn mắt một cái, lông mày cong cong hơi chùng xuống vẻ không vui, cô cũng không nhìn Trần Diệu Diệu mà chỉ hỏi nhân viên bán hàng: “Cò xà phòng không?”
“Có, cô muốn lấy xà phòng sao? Để tôi đi lấy.”
Lục Diểu gật gật đầu, nhân viên bán hàng nhanh chóng cầm đến hai cục xà phòng được gói bằng giấy trông rất cổ điển: “Xà phòng cần phiếu, bảy hào một cục.”
“Tôi lấy năm cục.”
Cô không nhìn xà phòng mà hơi nghiêng người quay sang, cánh môi đỏ mọng nhếch lên một độ cong đẹp mắt: “Chắc là cô cũng muốn mua phải không? Tôi lấy năm cục, vậy cô mua bao nhiêu cục? Đừng lo là phiếu xà phòng không đủ, tôi có đây này, cô mua mấy cục tôi cũng có thể cho cô mượn trước.”
“...”
Trần Diệu Diệu chợt sững sờ.
Vừa rồi mua hộp kem dưỡng da đó là cô ta đã cắn răng mua rồi.
Một cục xà phòng bảy hào…
Tất cả số tiền mà cô ta mang đi ngày hôm nay cũng chỉ có một tệ rưỡi, vừa rồi đã mua dầu con sò và kem dưỡng da, đã mất đi một phần, bây giờ còn thừa một tệ mười sáu xu, sau này còn phải chuẩn bị đề phòng cho bất kỳ tình huống nào nữa!
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |